Màn trướng đỏ buông xuống, trâm cài khẽ đung đưa, một lọn tóc đen như thác đổ rơi xuống, mùi thơm của hoa quế vấn vít trên thân, như mưa gió đập vào cây chuối, như kẻ xâm lăng vây thành chiếm đất. Trong cơn gió mưa dữ dội, ta liếc nhìn bóng dáng Lý Phù trên tường, như một con báo săn hung dữ.
Ta thừa nhận, ta đã sợ hãi, sợ đến mức cả người run rẩy.
Ta không kìm được mà gọi tên hắn.
Lý Phù dừng lại động tác, đưa tay ôm lấy ta, vén một lọn tóc ướt mồ hôi ra sau tai.
Hắn nói: "Đừng sợ."
***
Sáng sớm hôm sau, Lý Phù đứng trước cửa sổ nhìn ta trang điểm.
Hắn tắm mình trong ánh sáng đầu tiên của buổi sáng, bờ vai rộng, thẳng tắp như cây tùng, đai lưng được thắt chặt, làm nổi bật vòng eo săn chắc.
Hắn có vẻ mãn nguyện, nhưng ta thì chẳng vui nổi.
Trải qua chuyện tối hôm qua, như bị chó gặm, ai mà vui cho nổi.
Nếu không phải hoàng thượng ban hôn, ta tuyệt đối sẽ không gả cho một người thô lỗ như thế này.
Lý Phù dường như cũng nhận ra ta không vui, bước nhanh tới bên cạnh ta, chọn một bông hoa ngọc trai từ hộp trang điểm và cài lên tóc ta.
Nhưng rõ ràng là hắn không quen làm việc này, lực tay quá mạnh, suýt nữa làm lỏng búi tóc của ta, đau đến mức ta phải hít sâu một hơi. Những lễ giáo của tiểu thư khuê các lúc này cũng bị bỏ qua, ta không nhịn được mà châm chọc: "Lý Tướng quân, đây là tóc của phu nhân ngài, không phải là bia đỡ đạn trên chiến trường."
Lý Phù bối rối, người luôn ngẩng cao đầu, vậy mà lại nhỏ giọng xin lỗi.
"... Lần sau ta sẽ nhẹ tay hơn."
Không biết hắn nói đến việc cài hoa hay là việc khác.
Lý Phù xuất thân từ tầng lớp nghèo khó, cha mẹ hắn mất sớm trong loạn lạc ở Tây Bắc, chỉ còn lại một người tẩu tẩu góa tên là Trương, hiện đang sống cùng hắn trong phủ tướng quân.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ