"Phinh Đình tỷ tỷ, ta đang giúp tỷ xoa bóp, tỷ thấy thoải mái không?" Diệp Vô Ưu cười hì hì nói. Hắn đang ngồi trên người Tạ Phinh Đình, hai tay phiêu diêu tự tại ấn nhẹ trên hai nhũ phong Tạ Phinh Đình.
"Hàm Yên muội muội, không cần đè xuống chỗ đó a, mau dừng đi, dừng đi!" Tạ Phinh Đình chỉ cảm thấy một cổ cảm giác chưa từng bao giờ có đang bắt đầu lan tràn từ đáy lòng, cổ họng từ từ run run. Nàng lấy tay bảo vệ hai nhũ phong của mình, nổ lực bảo vệ thánh địa của chính mình, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện việc này cơ hồ không có hiệu quả gì.
Diệp Vô Ưu đột nhiên đình chỉ việc xoa bóp. Tạ Phinh Đình không khỏi thở nhẹ một hơi nhưng nàng nhanh chóng phát hiện rằng sự tình đến đây càng xấu hổ hơn. Diệp Vô Ưu cúi người xuống, há mồm ngậm lấy nhũ phong của nàng, nhẹ nhàng mút vào.
Sự kích thích khác thường này làm đầu óc Tạ Phinh Đình trở nên mê muội, chưa bao giờ trải qua điều gì như thế đến nổi suýt chút nữa đã hôn mê. Đột nhiên nàng có cảm giác một vật cứng rắn nào đó đặt sát hạ thân của mình.
"Ngươi…, ngươi là nam nhân!" Tạ Phinh Đình rốt cuộc đã hiểu ra nhưng lại không dám kêu to, chỉ cất giọng khô khan hỏi:
"Ngươi rốt cuộc là ai?""Phinh Đình tỷ tỷ, ta chính là ta!" Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng cười. Hắn đang áp trên người Tạ Phinh Đình, hai tay bắt đầu di chuyển trận địa, tiến đến cặp mông nàng, đồng thời bắt đầu cởi bỏ tiết khố cuối cùng của nàng.
"Không được, không được làm như vậy..." Tạ Phinh Đình lấy hết sức giãy giụa. Nàng muốn la to, nhưng thật sự không dám. Nàng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.
Chỉ tiếc, nàng giãy giụa không hiệu quả gì. Để tránh nàng kêu la, Diệp Vô Ưu chỉ đơn giản hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
Không bao lâu, Tạ Phinh Đình trở thành con cừu non trần truồng, tất cả những thứ trên người nàng, đều bị Diệp Vô Ưu quăng sang một bên. Diệp Vô Ưu đang tùy nghi hôn Tạ Phinh Đình, đột nhiên cảm giác giữa đôi môi có vị mặn, vừa định thần nhìn lại thì phát hiện Tạ Phinh Đình đã rơi lệ đầy mặt.
Diệp Vô Ưu nhanh chóng dừng động tác, từ trên người nàng nằm xuống, rồi sau đó ôm chặt thân thể mềm mại của nàng vào ngực, lo lắng nói:
"Phinh Đình tỷ tỷ, tỷ đừng khóc a, ta sẽ yêu tỷ rất nhiều, ta sẽ không chạm vào tỷ đâu!"Nào biết đâu hắn không nói còn đỡ, hắn vừa cất lời thì Tạ Phinh Đình lại khóc to hơn, khóc vô cùng thống thiết, khóc đến nổi tâm thần Diệp Vô Ưu đại loạn, chẳng biết xoay trở ra sao.
Qua nửa khắc sau, Tạ Phinh Đình dần dần ngưng khóc, Diệp Vô Ưu cuối cùng thở nhẹ một hơi.
"Đại sắc lang, ngươi nói không chạm vào ta, vậy sao vẫn còn ôm ta?" Tạ Phinh Đình vừa rấm rứt khóc vừa hỏi.
"Phinh Đình tỷ tỷ, tỷ ngừng khóc chưa?" Diệp Vô Ưu nhỏ giọng hỏi.
"Một thân trong sạch của ta đều do ngươi hủy hoại, ngươi khiến ta sau này làm sao nhìn người khác đây?" Tạ Phinh Đình cuối cùng cũng ngừng rấm rứt. Cái bộ dạng như một bông hoa lê sau cơn mưa này thật sự mê người.
"Có quan hệ gì, cùng lắm thì tỷ gả cho ta." Diệp Vô Ưu nói không chút sợ sệt.
"Đại bại hoại, ngươi đừng mơ tưởng!" Tạ Phinh Đình từ trong lòng Diệp Vô Ưu thoát ra, sau đó dùng chăn quấn quanh thân thể trần truồng của mình, cả người co lại ngồi vào một góc chiếc giường trúc, giữ một khoảng cách với Diệp Vô Ưu. Nàng hiển nhiên cũng lo lắng Diệp Vô Ưu dùng vũ lực.
"Phinh Đình tỷ tỷ, trên người tỷ chỗ nào ta cũng đã chạm qua, không gả cho ta, tỷ gả cho ai?" Diệp Vô Ưu nói với vẻ trơ tráo không biết xấu hổ.
"Tên dâm tặc đáng chết, ngươi tên là gì?" Tạ Phinh Đình trầm mặc một hồi, mở miệng hỏi.
"Ta là Diệp Vô Ưu, Phinh Đình tỷ tỷ, tỷ gọi ta là Vô Ưu được rồi." Diệp Vô Ưu lúc này không hề dấu diếm.
"Tên này không phải là giả nữa chứ?" Tạ Phinh Đình tựa hồ có chút không tin tưởng. Cũng khó trách, ai bảo Diệp Vô Ưu lúc trước đã lừa dối nàng ta một lần.
"Không, đương nhiên là không. Phinh Đình tỷ tỷ, ta thế nào lại lừa dối vợ tương lai của mình chứ?" Diệp Vô Ưu long trọng thề nguyện nói.
"Ta không phải vợ tương lai của ngươi, tiểu dâm tặc. Đừng nói ta không cảnh báo ngươi, nếu ngươi làm ta ô uế, ta sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết." Ngữ khí Tạ Phinh Đình có chút phức tạp, tựa hồ không phải giận, mà là có chút bắt đắc dĩ.
"Ta mới không sợ nè!" Diệp Vô Ưu bĩu môi, lại nhào người về phía Tạ Phinh Đình, áp vào người nàng chỉ cách bởi tấm chăn, mặt cười hì hì nhìn Tạ Phinh Đình,
"Phinh Đình tỷ tỷ, chỉ cần tỷ không khóc, mọi thứ ta đều không sợ."Tạ Phinh Đình đang muốn trả lời, đột nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói:
"Cô cô, người ngủ chưa?""Trường Phong, có chuyện gì không?" Giọng Tạ Phinh Đình nghe có chút lười nhác.
"Không có việc gì! Có người đến quấy rầy, ta lo lắng nơi cô cô có chuyện cho nên đến xem. Giờ biết cô cô không có việc gì, ta cũng an tâm." Tạ Trường Phong vội vàng đáp.
"Cô cô, xin tha thứ cho tiểu điệt.""Đi đi, ta ở đây không có chuyện gì." Tạ Phinh Đình ôn nhu nói.
Một lúc sau, sau khi đoán chừng Tạ Trường Phong đã đi xa, Diệp Vô Ưu lại cất tiếng.
"Phinh Đình tỷ tỷ, đứa cháu của ta đối với tỷ thật sự rất quan tâm a!" Diệp Vô Ưu cười hì hì nói.
"Tiểu dâm tặc, hắn là cháu ta, không phải cháu ngươi, hắn so ra còn lớn tuổi hơn ngươi!" Tạ Phinh Đình bực tức nói rồi lập tức thở dài buồn bã.
"Hắn đương nhiên quan tâm đến ta, ta có chút quan hệ đến tiền đồ của hắn, cũng là liên quan đến người trong lòng của hắn!""Người trong lòng của hắn à?" Diệp Vô Ưu sửng sốt hỏi.
"Người trong lòng của hắn không phải là công chúa sao? Phinh Đình tỷ tỷ, tỷ biết công chúa lão bà à?""Ngươi nói Hoa Nguyệt Lan?" Tạ Phinh Đình trả lời sau một lúc lâu.
"Ngươi quen biết với nàng à?""Đương nhiên rồi, nàng cũng là lão bà của ta mà!" Diệp Vô Ưu lớn tiếng khoe khoang. Thật sự hắn cũng không nghĩ đến việc Hoa Nguyệt Lan cho tới giờ vẫn chưa chịu đáp ứng làm vợ hắn.
"Ngươi đừng có mơ, Hoa Nguyệt Lan sao có thể là lão bà của ngươi được?" Tạ Phinh Đình hừ một tiếng.
"Tiểu dâm tặc, ta nói cho ngươi biết, Hoa Nguyệt Lan nhất định sẽ gả cho Trường Phong.""Tại sao?" Diệp Vô Ưu có cảm giác chuyện này bên trong còn có ẩn tình, không nhịn được bèn hỏi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm."Bởi vì đây là một giao dịch. Không bao lâu nữa, ta sẽ vào cung trở thành phi tử của đương kim hoàng thượng, còn Hoa Nguyệt Lan sẽ được gả cho Trường Phong." Tạ Phinh Đình nhẹ giọng nói.
"Ngươi nói xem, có muốn chết hay không, còn không mau chạy đi. Còn nếu thật sự ngươi dám hành động liều lĩnh, đến lúc đó, chẳng những ta khó thoát tội chết mà ngươi cũng không có cuộc sống yên lành.""Thật sự sai lầm, hoàng đế lão đầu tuổi đã cao như vậy, lại muốn tỷ làm vợ của hắn sao?" Diệp Vô Ưu phẫn nộ nói,
"Phinh Đình tỷ tỷ, sao tỷ lại đáp ứng hắn?""Hắn là hoàng đế, ta có thể không đáp ứng sao?" Ngữ khí Tạ Phinh Đình vương chút buồn phiền, còn có chút bắt đắc dĩ. Có thể thấy nàng trong lòng thật sự không muốn gả vào cung.
"Phinh Đình tỷ tỷ, tỷ yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để lão già kia lấn áp!" Diệp Vô Ưu long trọng nói.