Cùng Nho với Vô Danh hai người ôm nhau khóc khiến Đoàn Bân và Quyên Quyên đứng cạnh cũng phải cảm động theo ứa nước mắt ra liền.
Hai bác cháu ôm nhau khóc một hồi Vô Danh bỗng ngửng đầu lên giọng thổn thức hỏi :
- Thưa bá phụ, năm xưa những người vây đánh cha mẹ cháu là những ai, bá phụ có biết tên họ của chúng không?
Cùng Nho thở dài một tiếng rồi buồn rầu đáp :
- Vì bấy giờ ngu bá ở hải ngoại, cho nên câu chuyện đó ngu bá không được tường tận cho lắm, chờ đến khi hay tin về đến nơi thì cha mẹ cháu đã bị giết chết rồi. Tuy ngu bá đã đi dò hỏi nhiều nơi mà vẫn không sao hỏi ra được, vì ai ai cũng giấu kín việc này không dám thổ lộ nửa lời. Cho nên ngu bá chỉ biết việc này liên can lớn rộng lắm. Nghe nói các đại môn phái của võ lâm chỉ trừ Võ Đang, Thiếu Lâm, Cùng Gia bang và Thiên Ma giáo là không dự vào thôi, còn các môn phái khác đều tham dự vào hết. Những người có nhúng tay vào việc đó là những ai ngu bá không sao biết được hết.
Vô Danh thất vọng vô cùng, nhưng chàng lại hỏi tiếp :
- Thưa bá phụ thế tên cha mẹ cháu là chi?
- Cha cháu là Âu Dương Đơn, ngoại hiệu là Thần Kiếm Trấn Bát Hoang mẹ cháu là Tôn Uyển Đình, ngoại hiệu là Nam Hải Huyền Nữ.
Cùng Nho nói tới đây lại ngừng giây lát rồi nói tiếp :
- Cha mẹ cháu võ học cao siêu khôn lường, ba mươi năm trước đây Võ lâm Tam tuyệt vì so tài với cha cháu, Tam tuyệt liên tay đấu một mình cha cháu, đấu liền ba ngày ba đêm vẫn bị thua cha cháu một thế. Nên Tam tuyệt mới ẩn tích giang hồ không thấy ló mặt ra ngoài nữa.
- Ủa, thế ra võ công của cha mẹ cháu cao siêu đến nỗi thiên hạ vô địch đấy ư?
- Lúc ấy thì thế thực, nhưng vì võ công cha mẹ cháu quá cao không ai địch nổi cho nên chính tà hơn trăm người mới liền tay vây đánh cha mẹ cháu như vậy.
- Thế bá phụ có nhớ ra được nguyên nhân tại sao không?
- Ngoài lý do đó ra không còn lý do nào khác nữa.
- Nhưng theo chỗ cháu được biết thì còn có nguyên nhân khác nữa.
- Nguyên nhân gì thế cháu thử nói cho ngu bá nghe xem nào.
- Vì cha mẹ cháu có giữ một vật rất bí ẩn của võ lâm.
- Cháu nghe ai nói thế?
- Thiên Tâm trang chủ Trác Ngọc Khôn.
Vô Danh liền kể cho Cùng Nho nghe, y ngẫu nhiên nghe Thiên Thiên Tâm trang chủ nói đến thân thế của mình như thế nào.
Cùng Nho liền vỗ đùi đánh đét một cái rồi nói tiếp :
- Ồ thế ra ba tháng trước Thiên Tâm trang chủ sai các ngươi đi lùng bắt một thằng nhỏ tên là A Phúc, không ngờ thằng nhỏ A Phúc đó lại là cháu.
Vô Danh gật đầu. Cùng Nho ngẫm nghĩ giây lát rồi lại nói tiếp :
- Thế ra, nội dung của hơn trăm người giết hại cha mẹ cháu cứ hỏi Trác Ngọc Khôn là sẽ biết rõ hết đấy.
- Có lẽ y không chịu nói cho bá phụ nghe đâu... nhưng Ngọc Khôn không chịu nói cháu sẽ cho y toi mạng liền.
- Cháu chớ có làm bậy như thế.
- Sao bá phụ lại...
Cùng Nho lắc đầu thở dài một tiếng rồi lại nói tiếp :
- Tuy cháu đã học được chân truyền của Võ lâm Tam tuyệt thức, nhưng hỏa hầu của cháu hãy còn non kém, nội ngoại công lực của Trác Ngọc Khôn đã luyện tới mức tuyệt đỉnh, cả ngu bá cũng không dám khinh thị y thì cháu làm sao mà...
Cùng Nho chưa nói dứt, Vô Danh đã tiếp lời :
- Có phải bá phụ sợ cháu địch không nổi chúng không?
- Có lẽ võ công của Ngọc Khôn còn kém hiền điệt một mức thực.
- Bá phụ nói rất đúng. Vì cháu đã được ba vị ân sư truyền hết công lực vào trong người. Hiện giờ công lực của cháu đã ngang với công lực của ba vị ân sư, như vậy cháu còn sợ gì Ngọc Khôn nữa?
- Hiền điệt nói như thế là nghĩa lý gì?
- Ba vị ân sư muốn cháu nhanh chóng trở nên vô địch thiên hạ nên ba vị ấy không những đã truyền hết võ công tuyệt nghệ cho cháu mà còn truyền hết nội gia chân lực vào trong người của cháu nữa.
Nói tới đó, chàng bỗng dừng lại và thở dài một tiếng rất thiểu não rồi nói tiếp :
- Cũng vì thế mà ba vị ân sư của cháu đã kiệt lực mà tạ thế.
- Thế ư?
Cùng Nho kinh hãi thất thanh kêu lên như vậy, và còn có vẻ thương tiếc nữa.
Vô Danh lại nói tiếp :
- Bá phụ, cháu nói rõ ra như vậy, chắc bây giờ bá phụ đã yên tâm rồi đấy chứ?
- Nhưng ngu bá vẫn mong hiền diệt nên cẩn thận một chút thì hơn. Không nên lỗ mãng để khỏi...
Nói tới đó, lão đưa mắt nhìn Đoàn Bản và nói tiếp :
- Tam đệ của con này đã trở nên người vô địch thực, nhưng dù sao y cũng còn ít tuổi, con là đại ca nên phải trông nom y cẩn thận một chút mới được.
Đoàn Bân nghe nói đã hiểu ý của Cùng Nho rồi, nên chàng hổ thẹn, mặt đỏ bừng, và gật đầu đáp :
- Dung nhi đã hiểu rồi mong sư thúc cứ yên tâm.
Cùng Nho gật đầu, lại nhìn Vô Danh và nói tiếp :
- Hiền diệt, mối thù của cha mẹ bao giờ cũng không đội trời chung với kẻ thù được, phận làm con thế nào cũng phải trả cho được mối thù ấy mới thôi nhưng mối thù cha cha mẹ cháu không như những mối thù thường của giang hồ hay tư oán của võ lâm nên ngu bá mong cháu há thận trọng một chút, chớ có nên quá nóng nảy. Viẹc gì cũng phải suy tính kỹ lưỡng thì khi ra tay làm mới không thất thố.
Vô Danh nghiêm nghị đáp :
- Cháu xin tuân lệnh.
Cùng Nho lại nói tiếp :
- Còn một việc này nữa, từ nay trở đi hiền diệt phải lấy lại tên họ của mình chứ không được gọi Vô Danh như thế nữa.
Vô Danh gật đầu đáp :
- Xin bá phụ ban danh cho.
Cùng Nho nghĩ giây lát rồi nói tiếp :
- Cháu đang chờ siêu tuyết thù hận. Vậy từ nay trở đi, tên cháu là Âu Dương Siêu vậy.
Âu Dương Siêu liền cung kính đáp :
- Đa tạ bá phụ đã ban danh cho.
Âu Dương Siêu nói xong chàng bỗng nghĩ ra được một việc gì liền quay lại hỏi Cùng Nho tiếp :
- Bá phụ cho biết Tống Sĩ Long là người như thế nào không?
Cùng Nho nghe nói ngạc nhiên nhìn Âu Dương Siêu giây lát rồi hỏi lại :
- Y là kẻ thù giết cha mẹ cháu năm xưa đấy ư?
Âu Dương Siêu lắc đầu nói tiếp :
- Cháu không biết.
- Cháu hỏi y làm chi?
- Thừa lệnh sư phụ quét sạch cửa ngõ môn phái.
- Thế ra y là sư huynh của cháu đấy à?
- Nhưng Võ lâm Tam tuyệt đã không nhận y là môn hạ nữa.
- Tại sao vậy?
- Vì y đại nghịch bất đạo, đê tiện và hung tàn.
Nói tới đó Âu Dương Siêu bỗng hỏi lại Cùng Nho rằng :
- Bá phụ cũng quen biết y hay sao?
- Không!
Cùng Nho lắc đầu trả lời như vậy rồi nói tiếp :
- Mười mấy năm trước người này lúc mới xuất hiện giang hồ thì có võ nghệ cao cường đã oai trấn võ lâm nhưng không ai biết sư phụ và lai lịch của y ra sao. Chính y đã giết hại rất nhiều cao thủ có tên tuổi lúc bấy giờ. Nhưng y chỉ xuất hiện có một thời gian ngắn ngủi thôi. Năm sáu năm sau, y bỗng mất tích một cách thần bí vô cùng. Lúc đó trở đi, không thấy tung tích của y đâu nữa.
Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp :
- Về tung tích của Sĩ Long để sau này thư thả tìm kiếm cũng chưa muộn.
Đoàn Bân bỗng xen lời hỏi Cùng Nho rằng :
- Sư thúc bây giờ sư thúc định đi đâu thế?
Cùng Nho cười ha hả đáp :
- Ngươi chả bảo ta đi cùng với các ngươi là gì.
Đoàn Bân bỗng nũng nịu nói :
- Có ai rủ sư thúc đi cùng đâu! Đi cùng với sư thúc, thì chúng con phiền chết đi được.
Cùng Nho lại cười ha hả nói tiếp :
- Được lắm! Tiểu quỷ này... Mới có được hai người em trai và gái đã ghét sư thúc nho hủ này rồi. Thôi được ta đi ngay!...
Mồm chưa nói dứt, y đã phe phẩy hai cánh tay áo và quay mình đi luôn.
Âu Dương Siêu lại tưởng Cùng Nho tức giận thật vội lên tiếng gọi :
- Bá phụ!...
Cùng Nho làm như không nghe Âu Dương Siêu gọi, và cũng không quay lại, cứ thủng thẳng đi tiếp, nhưng bên tai của Âu Dương Siêu văng vẳng tiếng nói rất nhỏ rót vào :
- Hiền điệt đi chuyến này là đi Thiên Tâm trang chớ có lỗ mãng. Bất cứ làm việc gì hay nói gì cũng phải hỏi qua đại ca của cháu đã.
Đoàn Bân thấy Cùng Nho nói cái đi liền không thèm điếm xỉa đến lời nói của Âu Dương Siêu, làm y tức giận vô cùng liền dậm chân một cái và nói tiếp :
- Sư thúc nghèo này thật là...
Chàng chưa nói dứt tai đã nghe tiếng nói của Cùng Nho rót vào :
- Sư thúc nghèo thì sao nào? Tiểu quỷ, sư thúc nghèo biết ngươi thích tam đệ, ngươi cứ yên chí quý hồ trông nom y cẩn thận, sư thúc nghèo này cam tâm y hài lòng thôi.
Đoàn Bân nghe xong, lại dậm chân xuống đất một cái, mặt ra vẻ tức giận, nhưng sự thật trong lòng rất mừng rỡ.
Quyên Quyên đưa mắt nhìn đại ca và tam đệ rồi nũng nịu nói :
- Đại ca chúng ta trở về khách điếm đi!
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Vâng!
Đoàn Bân cúi đầu nhìn sáu cái xác của Lục ác một lát rồi nói :
- Nhị muội tam đệ, chúng ta hãy chôn những cái xác này trước rồi hãy đi.
Quyên Quyên với Âu Dương Siêu hai người đáp :
- Vâng!
Cả ba người cùng chung tay đào một cái hố lớn, chôn sáu cái xác xong xuôi họ mới cùng nhau đi về thị trấn.
Lúc ấy là canh tư. Ba người về tới khách điếm, ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Một lát sau trống điểm canh năm và trời đã sáng tỏ.
Ba người rửa mặt xong trả tiền khách điếm, cùng nhau lên đường ngay. Ba con ngựa cứ phi nước đại trên đường núi mà thẳng tiến về phía Tây nam của huyện Lỗ Sơn, nơi đó có một trang viện danh trấn giang hồ, trang viện ấy chính là Thiên Tâm trang...