Không khí trong phòng nhất thời vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng uỷ khuất làm nũng của ai đó.
Người phục vụ mới nãy đưa Hoắc Đình Sâm vào phòng cũng không ngờ trong phòng sẽ xảy ra chuyện này, liền im miệng rồi lặng lẽ rời đi, còn chu đáo đóng cửa lại nữa.
Hoắc Đình Sâm nhìn thoáng qua thấy Triệu Hàm Thiến không có chuyện gì, sau đó cúi đầu, lại thấy Cố Chi cả người bị dính cà phê.
Nhìn thấy cảnh này, là ai bắt nạt ai cũng dễ hiểu.
Anh khẽ nhíu mày, sau đó lấy khăn tay ra lau áo cho Cố Chi.
Cố Chi liếc nhìn về phía Triệu Hàm Thiến, khoé miệng treo một nụ cười nhạt vô cùng đắc ý, sau đó đến lúc tay Hoắc Đình Sâm chuẩn bị chạm vào trước ngực cô thì cô liền khéo léo lấy khăn tay của anh, cúi đầu, giọng nũng nịu: "Tự em lau là được rồi."
Triệu Hàm Thiến nhìn một màn này trước mắt, cái người mới vừa nãy còn trước mặt cô ta lớn tiếng dằn mặt, bây giờ đảo mắt một cái đã hoá thành một bông hoa đáng thương bị khi dễ, đặc biệt là nụ cười chế giễu như có như không kia, cô ta liền tức mặt lúc trắng lúc đó, cắn răng mà nhìn Hoắc Đình Sâm: "Đình Sâm!"
Cố Chi vẫn ôm chặt cánh tay của Hoắc Đình Sâm, nhất định không thả, một nửa khuôn mặt còn đang giấu vào trong quần áo của Hoắc Đình Sâm, một nửa khuôn mặt lộ ra như đang thưởng thức vẻ tức giận của Triệu Hàm Thiến.
Hoắc Đình Sâm cúi đầu vuốt tóc Cố Chi, sau đó nhạy bén mà bắt được ánh mắt giảo hoạt đầy ý cười của cô đang nhìn Triệu Hàm Thiến.
Lúc anh vừa nghe Trần Gia Minh nói là chiều nay Triệu Hàm Thiến có hẹn Cố Chi đến quán cà phê Tước Lam, anh đã liền chạy qua ngay. Vốn dĩ anh sợ là Cố Chi sẽ bị Triệu Hàm Thiến bắt nạt, kết quả hoá ra là anh lo lắng thái quá rồi.
Hoắc Đình Sâm bình tĩnh lại, vuốt vuốt tóc Cố Chi, sau đó dịu dàng hỏi cô: "Có bị phỏng ở đâu không?"
Cố Chi lắc đầu: "Không có, nhưng mà quần áo em bị dơ rồi, làm sao đây?"
Hoắc Đình Sâm cởi áo khoác của chính mình ra, khoác lên người Cố Chi, đem cả thân hình nhỏ bé của cô bọc trong áo khoác, sau đó ngẩng đầu, đối diện với Triệu Hàm Thiến nói: "Hàm Thiến, chúng ta nói chuyện đi."
Triệu Hàm Thiến gắt gao nhìn bộ dạng che chở người khác của Hoắc Đình Sâm: "Hoắc Đình Sâm, anh là vị hôn phu của tôi."
Hoắc Đình Sâm: "Cũng chưa có làm lễ đính hôn đâu." Cho nên báo chí bây giờ nói đến Triệu Hàm Thiến cũng chỉ có thể gọi cô ta là người chuẩn bị trở thành vị hôn thê của Hoắc Đình Sâm, chứ cũng chưa phải là vị hôn thê chính thức, càng không phải là phu nhân."
Anh cảm thấy bản thân cũng nên nói rõ chuyện này một lần cho xong: "Hàm Thiến, tôi có một số việc muốn nói rõ với cô. Nếu cô có chuyện gì cần nói, có thể trực tiếp đến tìm tôi, không cần đến tìm cô ấy." Cô ấy ở đây đương nhiên là chỉ Cố Chi rồi. . ngôn tình hài
Triệu Hàm Thiến không thể tin được, hung hăng nhìn chằm chằm Cố Chi, sau đó nói: "Cho nên anh cho rằng tôi đang bắt nạt cô ta?"
Hoắc Đình Sâm không nói gì.
"Ha, được lắm." Triệu Hàm Thiến nhìn bộ dạng của anh, gật đầu, cười lạnh, "Hoắc Đình Sâm, trước giờ tôi vẫn cho rằng anh là người thông minh. Bây giờ nhận ra, có vẻ tôi nhìn lầm rồi."
Cô ta nói xong, hung hăng liếc nhìn Cố Chi một cái, giống như hận không thể xông vào xé xác cô ra, sau đó cầm túi xách lên, ngênh ngang rời đi.
Cố Chi cuối cùng cũng thắng Triệu Hàm Thiến một màn này.
Triệu Hàm Thiến đi rồi, Cố Chi sau khi thấy cô ta đã hoàn toàn đi khỏi, liền nhanh chóng buông tay Hoắc Đình Sâm ra.
Quần áo bị dính cà phê cứ dán chặt lên da chẳng thoải mái chút nào, Cố Chi cúi đầu dùng khăn tay lau lau một hồi. Chắc áo khoác của Hoắc Đình Sâm phải lần sau mới trả được, cô cũng không thể cứ vậy mà ra cửa được.
"Lần sau tôi sẽ trả áo khoác cho anh sau." Cố Chi nói, bây giờ Triệu Hàm Thiến đi rồi, cô nhìn Hoắc Đình Sâm cười cười xấu hổ.
Sau đó, cô cũng chuẩn bị rời đi.
Hoắc Đình Sâm lùi lại, chặn đường cô: "Cứ thế mà đi à?"
Cố Chi ngẩng đầu: "Hả?"
Hoắc Đình Sâm: "Mới nãy vẫn còn đang rất tốt mà, sao tự nhiên lại đột ngột đi về như thế?"
Cố Chi: ".................."
Nãy giờ cô chỉ lo chọc tức Triệu Hàm Thiến, không có để ý đến Hoắc Đình Sâm.
Lại còn ôm tay làm nũng nữa chứ, nếu anh tưởng thật thì sao giờ?
Cố Chi đột nhiên cảm thấy thật phiền, nhưng nghĩ đến việc lần sau có thể dùng anh để chọc tức Triệu Hàm Thiến, giờ trở mặt liền cũng không tốt, nên đành phải thảo mai cười một cái: "Tôi còn chút việc phải đi trước."
Nhưng Cố Chi chuẩn bị ra cửa, nghĩ đến cái gì đó, xoay người, nói với Hoắc Đình Sâm: "Hoắc tiên sinh, tôi cảm thấy có một số việc, anh không cần phải quá để tâm đâu."
Cô nói xong, thở dài nhẹ nhõm mà rời đi.
Hoắc Đình Sâm nhìn theo bóng dáng của Cố Chi, nghĩ đến cô vừa rồi, vì chọc tức Triệu Hàm Thiến mà còn cố ý ôm tay anh làm nũng.
Thậm chí, còn lén lén nhìn Triệu Hàm Thiến mà cười, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà cô lợi dụng anh xong lại bảo anh đừng tưởng mấy chuyện đó là thật.
"Nhưng tôi là thật lòng, em nói xem tôi phải làm sao?" Hoắc Đình Sâm lẩm bẩm nói.
——
Tại thư phòng của Hoắc lão gia.
"Bang" một tiếng, tiếng bạt tai vang lên.
Hoắc Đình Sâm ăn một cái tát, đầu lệch hẳn qua một bên, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy đẩy bên má trái tê dại.
Trần Gia Minh bị cái tát kia doạ đến hết hồn, sau đó chỉ biết đứng một bên nhìn, không dám mở miệng khuyên câu nào.
Hoắc Tông Kính đánh xong, bàn tay lại cầm gậy chống xuống đấy hai cái, cau mày nhăn mặt nói: "Con có biết con đang nói gì không hả? Ăn một cái tát rồi có tỉnh ra chưa?"
Hoắc Đình Sâm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt uy nghiêm của cha mình, nói: "Con nói là con muốn từ hôn."
"Mày!" Hoắc Tông Kính tức giận, lùi ra sau một bước, Trần Gia Minh thấy thế liền chạy lại đỡ: "Lão gia! Lão gia!"
Hoắc Tông Kính thở hổn hển vài cái, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn con trai: "Vì sao?"
"Là vì nữ nhân bên ngoài kia?" Hoắc Tông Kính vẫn luôn biết con trai mình có phụ nữ bên ngoài, "Nếu thật sự vì cô ta, Hoắc gia cũng có quy định rồi, sau khi con kết hôn xong có thể nạp cô ta vào làm vợ nhỏ. Triệu gia có thể phản đối, nhưng cũng chỉ là một bà vợ nhỏ thôi mà, nếu con cứ khăng khăng làm thì bọn họ cũng không thể làm gì được con."
"Ngày mười tháng sau làm lễ đính hôn, tổ chức ở nhà hàng Hoà Bình. Trần Gia Minh, cậu lập tức cho người đi viết thiệp đi, không được trì hoãn nữa." Hoắc Tông Kính nói chắc như đinh đóng cột.
"Chuyện này..." Trần Gia Minh đột nhiên bị gọi vào, sau đó cẩn thận nhìn qua Hoắc Đình Sâm, bộ dáng vô cùng khó xử.
Hoắc Tông Kính nhìn bộ dạng đắn đo của Trần Gia Minh: "Lời của ta giờ cậu cũng mặc kệ có phải hay không?"
"Không phải." Trần Gia Minh lau mồ hôi trán, chỉ đành gật đầu: "Tôi sẽ chuẩn bị tốt, lão gia."
Nhưng anh ta vừa đi đến cửa phòng, Hoắc Đình Sâm đột nhiên lên tiếng: "Quay lại đây."
Hoắc Đình Sâm gọi Trần Gia Minh lại, sau đó nhìn Hoắc Tông Kính, nói: "Con sẽ giải thích rõ ràng với Triệu tiểu thư, sau đó cũng sẽ đến Nam Kinh, giải quyết thật tốt chuyện từ hôn với Triệu gia, cha cùng mẹ hãy yên tâm đi."
"Mày!" Thấy con mình như đàn gảy tai trâu, Hoắc Tông Kính cảm thấy huyết áp muốn tăng nữa rồi, "Hoắc Đình Sâm! Triệu Hàm Thiến có chỗ nào không tốt? Gia thế, học thức, tướng mạo, mày nói coi người ta có chỗ nào không xứng với mày?"
Hoắc Đình Sâm bình tĩnh nói: "Mặt nào Triệu tiểu thư cũng tốt cả."
Cố Chi chỗ nào cũng không bằng, nhưng mà trái tim của anh chỉ khi nghĩ đến cô mới thật sự đập mạnh mẽ.
Hoắc Tông Kính: "Con có biết lần liên hôn này đối với chúng ta, với Triệu gia, có ý nghĩa thế nào không?"
"Con biết." Hoắc Đình Sâm nhìn phụ thân đang tức giận, biểu tình nhàn nhạt: "Nhưng con cũng biết, nếu con làm theo mong muốn của mọi người mà kết hôn, đối với bản thân con có ý nghĩa gì."
Nếu thật sự là thế, trái tim của anh cũng sẽ chết theo mối tình này.
Hoắc Đình Sâm hít một hơi, cúi đầu nói: "Phụ thân không cần đề cập đến chuyện này nữa, con sẽ xử lý tốt."
Hoắc Tông Kính nghe xong, vẻ mặt vẫn mâu thuẫn, dùng gậy nện xuống sàn nhà: "Hoang đường, quả thật vô cùng hoang đường!" Ông đột nhiên hối hận vì đã sinh ra đứa con trai này, "Hoắc Đình Sâm, con cho rằng Hoắc gia, Hoắc thị, không có con thì sẽ không duy trì được sao?!"
Hoắc Đình Sâm chỉ cúi đầu một cái với Hoắc Tông Kính: "Ba." Tựa như anh không bị lời này đe doạ, dù đầu cúi thấp nhưng biểu cảm vẫn không kiêu ngạo chút nào.
Hoắc Tông Kính nhìn đứa con trai minh nuôi lớn, một chút cũng không bị uy hiếp, đột nhiên chẳng buồn nói nữa.
Bởi vì ông biết, không phải Hoắc Đình Sâm không có Hoắc thị sẽ không làm dược gì, mà là nếu Hoắc thị không có Hoắc Đình Sâm, nhất định sẽ không duy trì được.
Hoắc Đình Sâm vừa về nước đã tiếp nhận Hoắc thị lúc tình hình trong công ty không tốt chút nào, lúc ấy ông đột nhiên bị bệnh, lúc Hoắc Đình Sâm tiếp nhận công ty, tình hình đã rất không ổn rồi.
Lúc đó, chính phủ thấy Hoắc thị ngày một lớn mạnh mà tạo áp lực, bên trong thì có mấy cổ đông đang ngo ngoe rục rịch, thấy người mới tiếp nhận công ty là một thằng nhóc con, có không ít người cho rằng anh không xứng đáng tiếp quản công ty. Ai dè, thằng nhóc con này lại ra tay dứt khoát, bên trong thì thẳng tay áp chế mấy cổ đông đang rục rịch manh động kia, bên ngoài thì đàm phán với bên chính phủ hơn nửa tháng, cuối cùng đạt được hiệp nghị, hai bên hợp tác với nhau.
Mấy năm nay, dưới bàn tay của Hoắc Đình Sâm, Hoắc thị làm ăn càng lúc càng phát đạt, như thế anh đã trở thành linh hồn của công ty luôn rồi.
Hoắc Đình Sâm lại mở miệng: "Ba, Hoắc gia, Hoắc thị, không cần phải liên hôn mới có thể phát triển."
Tuy cùng Triệu gia liên hôn là cực kỳ môn đăng hộ đối, nhưng đến cùng cũng chỉ là vì môn đăng hộ đối thôi.
Không có mối liên hôn này, hiện tại cũng không thể thay đổi, công ty vẫn có thể phát triển được.
Hoắc Tông Kính nhìn Hoắc Đình Sâm, trên má anh vẫn còn dấu bàn tay từ cú tát lúc nãy, nét giận trên mặt Hoắc Tông Kính cũng nhạt dần, thay vào đó là vẻ khó hiểu.
Ông nghĩ bản thân mình già thật rồi, bây giờ tư tưởng của người trẻ ông không hiểu nổi nữa. Lúc trước, khi ông cùng mẹ của Hoắc Đình Sâm liên hôn, chuyện khi đó diễn ra vô cùng suôn sẻ, cả đời cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm khác. Nhưng đến thời của Hoắc Đình Sâm, mọi chuyện lại thay đổi hết.
"Thôi." Hoắc Tông Kính thở dài một tiếng, "Tuỳ con, nhưng con phải nhớ kỹ, con phải chịu toàn bộ trách nhiệm."