Lời này vừa nói ra, xung quanh liền trở nên vô cùng yên tĩnh.
Dù sao ở Thượng Hải này, gọi tên Hoắc Đình Sâm cũng chỉ có một người mà thôi.
Tạ Dư đứng sau lưng Cố Chi yểm hộ cho cô, nghe thấy bà chủ nhà mình nói vô cùng kiêu căng ngạo mạn, lại nghĩ đến cái vị Hoắc tiên sinh kia đã từng nhiều lần không ngại đường xa đi đến dạy chữ cho bà chủ của mình, biểu tình của anh ta cũng trở nên phức tạp.
Giám đốc Lôi lúc này cũng chẳng thèm quan tâm đến danh dự nữa, liền mắt to mắt nhỏ trừng to, toàn bộ sự chú ý đều đặt hết lên lời vừa rồi mà Cố Chi mới nói: "Hoắc.... Đình Sâm?"
Nhà tư bản hung tàn biến thái không có nhân tính Hoắc Đình Sâm ư?
Người con gái đứng trước mặt y đã từng đá Hoắc Đình Sâm một cái ư?
Đá xong vẫn còn sống?
Thật sự là còn sống, hơn nữa còn sống vô cùng tốt, vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo mà đá y một cái.
Chuyện cần giấu thì cũng đã nói ra rồi, Cố Chi cũng không ngại ngùng gì nữa, lại nhướng mày nhìn giám đốc Lôi một cái.
Giám đốc Lôi thấy thế liền run. Nhìn thấy ánh mắt của cô, y mới nãy còn như quả núi lửa chuẩn bị nổ giờ đã như quả bóng xì hơi.
Giám đốc Lôi cẩn thận nhìn qua người con gái trước mặt, sau đó lại nhìn dàn bảo vệ áo đen như hung thần đứng sau lưng cô.
Cố Chi cười một tiếng, sau đó khoác tay, đi lên phía trước, cúi người xuống mà nói: "Giám đốc Lôi, gọi ông chủ của các người lại đây, để tôi coi thử điện ảnh Hoa Anh của các người... bán bao nhiêu tiền?"
.........
——
Trên đường từ điện ảnh Hoa Anh về đĩa nhạc Thắng Lợi, trong đầu Tạ Dư vẫn cứ nghĩ mãi về một chuyện.
Đó chính là việc bà chủ Cố đã từng đá Hoắc Đình Sâm một cái, là đá Hoắc Đình Sâm đó. Nhưng mà đá ở chỗ nào mới là chuyện khiến người khác tò mò. Nghĩ một hồi, anh ta cảm thấy có chút đồng cảm với Hoắc Đình Sâm, ban ngày đi làm ông chủ kiếm tiền, ban đêm còn đi về dạy chữ cho bà chủ của mình.
Cố Chi nhận thấy Tạ Dư đang phân tâm, mà an toàn tính mạng là điều quan trọng nhất, cô liền lên tiếng: "Tạ Dư!"
Tạ Dư liền hoàn hồn, tay nắm chặt tay lái, vô cùng chăm chú mà lái xe: "Vô cùng xin lỗi bà chủ!"
Tạ Dư đi làm bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên anh ta bị phân tâm mà Cố Chi thấy được, Cố Chi liền dẩu miệng: "Lần sau mà bị bắt gặp nữa thì trừ lương."
Cố Chi sau khi làm bộ bà chủ uy nghiêm xong lại cảm thấy có gì đó hơi kỳ kỳ, vì thế nghiêng đầu hỏi Tạ Dư ở phía trước: "Hôm nay đầu óc anh bay đi đâu mà xuất thần vậy?"
Tạ Dư từ kính chiếu hậu nhìn Cố Chi ngồi ở ghế sau, do dự một hồi, vẫn quyết định nói ra: "Chuyện đó, bà chủ ơi, tôi hỏi cô một chuyện này được không?"
Cố Chi: "Chuyện gì?"
Tạ Dư: "Thì là chuyện cô mới nói ở công ty kia đó, lỡ như, lỡ như bị bọn họ truyền ra thì phải làm sao bây giờ?"
Sau đó cả Thượng Hải sẽ biết nhà tư bản hung tàn không nhân tính Hoắc Đình Sâm đã từng bị ngôi sao ca nhạc Cố Chi đá vào chỗ khó nói.
Cố Chi không ngờ Tạ Dư nãy giờ nghĩ chuyện này, nghe xong chỉ "Xì" một tiếng: "Chuyện đó không xảy ra đâu."
Tạ Dư thấy khó hiểu: "Vì, vì sao ạ?"
Cố Chi: "Ở đó có mấy người đâu, anh không sợ mà đem chuyện này nói ra, giây tiếp theo người của Hoắc Đình Sâm đã xoá sạch anh khỏi cái đất Thượng Hải này rồi."
Tin đồn về Hoắc Đình Sâm, đặc biệt là loại chuyện liên quan đến tôn nghiêm đàn ông thế này, bất kể là chuyện tốt chuyện xấu, cũng chẳng có một ai dám truyền ra ngoài.
Tạ Dư nghe thế, lại nhìn Cố Chi với ánh mắt vô cùng khâm phục.
Bà chủ của anh ta vậy mà lại lợi hại ghê.
——
Tại đĩa nhạc Thắng Lợi, trong văn phòng tổng giám đốc.
Cổ Dụ Phàm đang nôn nóng đến không thể đợi nổi muốn hỏi Cố Chi chuyện đi thử ống kính thế nào rồi, vai chính ra sao, có được chọn hay không.
Cố Chi so với Cổ Dụ Phàm thì bình tĩnh hơn nhiều: "Đã quyết định rồi, là tôi."
"Thật tốt quá!" Cổ Dụ Phàm kích động nói, "Là thật hả? Đã quyết định là cô rồi đúng không?"
Cố Chi khép hai chân lại, ngồi ngoan ngoãn nhìn Cổ Dụ Phàm: "Là tự tôi quyết định."
Cổ Dụ Phàm: "Cô, tự cô quyết định?" Ông không hiểu chuyện gì đang diễn ra, còn tưởng Cố Chi đang đùa, "Là có ý gì chứ?"
Cố Chi nhắc tới chuyện đó liền có chút uỷ khuất: "Giám đốc của bọn họ bắt nạt tôi, sau đó tôi liền mua lại công ty của bọn họ, đầu tư vào bộ phim điện ảnh này, đuổi luôn tên giám đốc kia."
Cổ Dụ Phàm: "..............."
Ông há miệng thở dốc: "Cô, cô đang nói giỡn phải không?"
Cố Chi: "Giỡn gì chứ, ông chủ của bọn họ đã đồng ý bán cho tôi rồi."
"Ông yên tâm." Cô hướng Cổ Dụ Phàm nhìn một cái, "Điện ảnh Hoa Anh là một công ty độc lập, không phải thuộc Hoắc thị, không thành vấn đề."
Cổ Dụ Phàm vẫn không thể tin được: "Cô, cô mua thế nào chứ?" . Truyện Full
Cố Chi chớp mắt: "Thì dùng tiền mua chứ sao?"
Cổ Dụ Phàm: "........"
Cố Chi thấy cũng nên giải thích chuyện mua công ty, uống một ngụm nước, nói: "Ông không biết đâu, chẳng phải công ty bọn họ đang chuẩn bị quay bộ phim có tiếng đầu tiên sao, chuyện kỹ thuật đầu tiên phải tập trung chuẩn bị, cho nên tiền trong công ty cũng sớm bị sử dụng hết rồi. Bọn họ vì một bộ phim điện ảnh mà bỏ ra không ít, còn mua thiết bị từ nước ngoài, phim "Minh Nguyệt Ca" này cũng đang cần đầu tư, sau đó tôi vừa mới nói là tôi muốn mua, ông chủ của bọn họ đã lập tức đồng ý, đem toàn bộ sổ sách giấy tờ của công ty ra nói bán hết cho tôi."
Cố Chi cảm thấy điện ảnh Hoa Anh càng làm càng không có tiền cũng đúng, giữ một kẻ như tên giám đốc Lôi, kiếm tiền được mới lạ.
Cũng may là gặp phải cô, đã bị đuổi rồi.
Cố Chi kiêu ngạo mà vỗ ngực: "Cho nên bây giờ, tôi mới là chủ nhân sau màn của Hoa Anh."
"Đương nhiên." Cố Chi nói, "Tôi chỉ tính làm bà chủ sau màn che thôi chứ không có muốn đứng ra trực tiếp quản lý kinh doanh như ông. Tôi để ông chủ của bọn họ vẫn tiếp tục làm việc ở đó, giống như làm công cho tôi vậy đó, chẳng qua tiền sau này kiếm được thì là của tôi thôi."
Cố Chi càng nghĩ càng cảm thấy vụ mua bán này không tồi, bộ phim có tiếng đầu tiên dù thế nào cũng không thể lỗ được.
Cổ Dụ Phàm nghe xong, biểu cảm phức tạp mà nhìn người ngồi trước mặt mình. Ông luôn cảm thấy Cố Chi so với tưởng tượng trước đây của ông hình như có tiền vô cùng nhiều, mà còn là nhiều đến mức không tưởng.
Hơn nữa mua một công ty là chuyện phức tạp cỡ nào, có không ít quy trình phải đi qua, mà ở trong mắt cô lại trông dễ dàng như đi ra ngoài mua tờ báo vậy.
Nhưng mà cô khi gặp chuyện nhân viên, tài chính này kia lại thấy vô cùng đơn giản, phất tay một cái liền mua.
Thật sự không thể tưởng tượng được.
Việc đã đến nước này, Cổ Dụ Phàm lắc đầu, thở dài: "Cũng được."
Ông lại đột nhiên cười ra tiếng. Sớm biết là Cố Chi có thể đem tiền đi trực tiếp đầu tư cho bộ phim này, vậy mà còn mắc công ngồi lo lắng chuyện thử vai.
"Đúng rồi." Ông đột nhiên hỏi Cố Chi, "Cô bây giờ đã là bà chủ, nữ chính cũng là cô, vậy còn các nhân vật khác thì sao?"
Cố Chi nghĩ nghĩ: "Ngoại trừ nữ chính ra thì mấy vai khác cũng đã chọn xong hết rồi, lần sau tôi đi xem thử."
Cố Chi lại đi một chuyện đến điện ảnh Hoa Anh, lúc này đã có giám đốc mới, nhìn thấy Cố Chi hận không thể vẫy vẫy cái đuôi chó lên: "Bà chủ Cố."
Cố Chi: "Tôi muốn xem một chút mấy nhân vật khác trong phim diễn viên là ai."
Giám đốc mới: "Vâng vâng, sẽ lập tức đem ảnh chụp đến cho cô xem."
Cố Chi lướt qua xem tạo hình của các diễn viên còn lại, cảm thấy cũng không tệ, chỉ là có nam chính kia, Cố Chi nhìn một hồi nhịn không được có chút ghét bỏ.
Nam chính rõ ràng là sinh viên, là độ tuổi thanh niên rực rỡ, nam chính nhìn già thôi không nói đi, lại còn có bộ dạng lấm la lấm lét thế kia, nhìn chẳng đẹp chút nào.
Cố Chi lại nghĩ đến tên giám đốc Lôi trước kia, tức khắc hiểu rõ vấn đề.
Hèn chi, nữ chính ông ta đã muốn dùng quy tắc ngầm, loại nam chính này chắc cũng là đi cửa sau.
Cố Chi đem ảnh đưa cho giám đốc mới: "Những người còn lại đều ổn, chỉ có nam chính là tôi không thích, đổi người đi."
Giám đốc mới nhận ảnh, đang định nói gì đó, sau đó lại thấy người trước mặt mình vừa mới sa thải giám đốc cũ, vì thế đành nuốt ngược trở vào, gật đầu nói: "Vâng thưa bà chủ Cố."
Cố Chi: "Ừ."
Giám đốc mới vẫn chưa rời đi: "Nhưng mà bà chủ Cố, tôi muốn hỏi một chút, nam chính bây giờ đổi, vậy thì..... sẽ chọn ai đây ạ?"
Cố Chi ngẩn người một lúc. Đúng rồi, chọn ai bây giờ?
Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên do cô đầu tư, Cố Chi quyết định sẽ tự mình đi tuyển nam chính.
Nếu nữ chính đã phải đi thử vai thì nam chính cũng phải thử chứ.
Cố Chi: "Tổ chức tuyển chọn đi, mời các nam diễn viên đang muốn đóng vai nam chính ở Thượng Hải đến thử vai, tôi tự mình chọn."
Giám đốc mới: "Vâng, nhưng mà bà chủ Cố, tôi chỉ sợ đến lúc đó có quá nhiều người đến thử vai, sợ bất tiện cho bà chủ thôi."
Cố Chi cũng nghĩ thế, nếu như để người khác đứng ra quyết định nam chính thay cho cô, kiểu gì cũng sẽ xảy ra cái chuyện vặn vẹo như cái tên khốn nạn kia, như thế thì cô không cần.
Cố Chi suy nghĩ một hồi: "Thôi thì thế này, diễn viên đến thử vai nam chính, bất kể là danh khí ra sao, nhất định phải từ 27 tuổi trở xuống, phải cao 1m8 trở lên, diện mạo không cần quá đoan chính, nhưng mà mũi phải cao, da phải sáng, tuyệt đối không được béo, càng không được tính cách không đàng hoàng. Tạm thời thế đi, tôi mà nghĩ ra cái gì nữa thì lại bổ sung sau."
"Vâng." Giám đốc mới vừa gật đầu đáp ứng, vừa nhanh chóng ghi lại những gì Cố Chi mới dặn dò.
Sau đó, nghĩ thầm trong đầu, người này đang là tự mình tuyển chọn diễn viên hay là đang tự mình tuyển phi vậy không biết.
Hoắc Đình Sâm: Tôi mới đi Nam Kinh có hai ngày mà em đã mở nguyên một cái hậu cung rồi ư??