Cố Cố cũng không lo lắng chút nào, biết Bạch Thư Hân nói năng chua ngoa nhưng mà trong lòng lại mềm yếu, một lúc thấy họ tụt ở phía sau thì cũng sẽ lo lắng mà ra sức thôi!
Cô bé vui vẻ hùa theo Bạch Thư Hân cổ vũ Thiện Ngôn.
“Cậu ơi, nhanh nào, Cố Cố cổ vũ cho chú”
“Chồng, cố lên nào, em cũng rất tin tưởng anh mà!”
Chỉ bằng tiếng chồng này thôi đã làm cho máu huyết của Thiện Ngôn sôi lên, cánh tay của anh ta đột nhiên có sức lực, tốc độ chèo thuyền rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều.
Tốc độ của một gia đình ba người không nhanh bằng một mình anh ta.
Bạch Thư Hân vốn tưởng rằng cuối cùng vẫn phải tự mình làm việc đó, nhưng mà nhìn thấy Thiện Ngôn giống như vừa chơi thuốc điên cưồng chèo, nên cô ấy cũng không cần tự mình làm gì nữa.
Cô ấy và Cố Cố đến khu ngắm cảnh trời xanh mây trắng, cách đó không xa là vịt Donald và chuột Mickey.
Làn gió vừa phải và nắng hơi nóng, giống như một kỳ nghỉ.
Họ đi đến đích đầu tiên, Thiện Ngôn thở hổn hển vì mệt mỏi, giờ anh chỉ muốn ngồi trên bờ để nghỉ ngơi, nhưng mà Bạch Thư Hân lại đi đến đạp anh ta một cước ngã xuống nước.