Cố Gia Huy trực tiếp kéo cô vào trong lòng ngực, bàn tay to quấn quanh vòng eo của cô.Giờ này phút này, thật sự rất thỏa mãn.Có người nguyện ý quản lý mình, quả là một điều rất hạnh phúc.Bởi vì để ý cho nên mới tiếc mỗi một đồng tiền anh vất vả kiếm được.Tất cả cơn giận của Hứa Minh Tâm đều bị cái ôm này làm cho tan thành mây khói.“Thật ra em biết anh nghĩ về em rất tốt, em cũng không cần thoả mãn bên trên vật chất, anh có thể cùng em ăn cơm, cùng em dạo siêu thị mua đồ, có thể ôm em…em cũng cảm thấy rất hài lòng rồi.”
Âm thanh tinh tế nho nhỏ của cô truyền đến, nhẹ nhàng như nước.“Anh biết, có một số thứ em không muốn, nhưng trong tâm tư anh muốn cho em. Nhưng nếu em không thích, sau này anh cũng sẽ không quá phô trương. Tiền đều cho em quản, thích cái gì, muốn ăn cái gì, cứ việc mua, biết không? Nhưng đừng bao giờ để mình thiệt thòi!”
“Trước kia không dám tiêu tiền của anh, vì luôn cảm thấy khó chịu. Không ngờ anh lại tiêu tiền lợi hại như vậy. Giờ đây em sẽ bảo quản giúp anh, cất giữ tới khi anh cưới vợ thì dùng!”
“Được, những số tiền đó đều là sính lễ!”
Cố Gia Huy chắc chắn nói.
“Chú ba Cố, em đói bụng.”
Cô sờ sờ bụng, nói với vẻ đáng thương. Trong tập đoàn có nhà bếp chuyên làm đồ ăn cho tổng giám đốc, rất nhanh Khương Tuấn đã đưa cơm lên.
Hứa Minh Tâm thật sự đói bụng, ăn không nhã nhặn một chút nào.
Nhưng Cố Gia Huy thì lại thích dáng vẻ cô tự nhiên làm những gì mình muốn như vậy, khiến anh cảm thấy vô cùng chân thật.
“Trứng chưng cách thuỷ này, tất cả đều là của em.”
“Wow, thật vui!”
“Móng heo cũng là của em”
“Ừm, ừm!”
“Cánh gà này, ăn nhiều một chút! Dù sao thì em cũng không mập.”