“Hơn nữa, anh có biết tình cảm là gì không? Anh thích người nào chưa, yêu đương với ai chưa mà nói? Anh cái gì cũng không biết thì anh khuyên tôi được gì đây? Người trong lòng tôi là ai không liên quan đến anh, tôi ở cùng ai cũng không phải chuyện anh quản được!”
Ngữ khí Bạch Thư Hân vô cùng ác liệt. Lời nói ra giống như viên đạn bắn ra phát nào trúng phát đó, nhanh, chuẩn lại ngoan độc.
Cô bị lửa giận công tâm cũng vì anh đột nhiên mạo phạm vào vết sẹo đau nhất, sâu nhất nơi đáy lòng cô.
Cô giống như một con nhím, chỉ có thể dựng lên những chiếc gai nhọn khắp người, hi vọng có thể giảm bớt tổn thương.
Cô rất không thích bị người khác xen vào việc của mình, nhất lại là chuyện tình cảm.
Ôn Mạc Ngôn nghe cô nói như vậy, con ngươi chợt co lại. Hiển nhiên không ngờ rằng trong mắt Bạch Thư Hân bản thân lại là người không biết tự mình lượng sức, tự tìm mất mặt như vậy.
Cũng đúng thôi…
Anh đâu phải là gì của cô, dựa vào đâu mà can thiệp đời sống tình cảm của cô được chứ.
Anh coi cô như một người bạn, thực lòng quan tâm chăm sóc, nhưng cô lại không coi anh là bạn..