https://truyensachay.net

Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 823: Tiểu đào lại hôn mê

Trước Sau

đầu dòng
Tiểu Đào không biết rốt cuộc phải làm gì tiếp.

Có phải hiện giờ cô đang làm bộ không thấy gì sao? Không được, cô thật sự cái gì cũng làm không được, cô không có cách nào nén giận, nhất định phải đem hết thảy mọi chuyện, cần thiết nói hết ra.

"Làm sao cô có thể làm điều này với tôi?" Lúc này Tiểu Đào cũng sớm đã đầm đìa nước mắt, không biết tại sao xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà bây giờ Kiều Phong quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Đào lập tức buông lỏng tay Tiêu Mộc Diên ra.

Ngay lập tức Tiêu Mộc Diên đi sang phía bên kia, không nghĩ tới Tiểu Đào lại ra tới nơi này, cô liền trở nên có chút chột dạ: "Tại sao cô lại ở chỗ này?"

"Tất nhiên là cô không hy vọng tôi xuất hiện ở nơi này, sợ tôi phát hiện gian tình của hai người, làm sao cô có thể đối xử với tôi như thế này. Trước đây tôi còn đối với cô tốt như vậy, kết quả thì sao, cô cũng chỉ lấy oán trả ơn." Nói xong cả người Tiểu Đào lại hộc ra máu.

Hình ảnh này thật sự làm cho Tiêu Mộc Diên sợ hãi, không nghĩ tới tâm trạng của cô, lại kích động đến như vậy, thậm chí còn hộc máu: "Làm sao bây giờ? Cái này phải làm gì mới tốt?"

"Hãy yên tâm, lát nưã anh sẽ giải quyết tốt tất cả chuyện này. Em đi tìm bác sĩ trước đã."

Tiêu Mộc Diên cảm giác mình ở chỗ này cũng không giúp đỡ được cái gì, nhưng mà cũng thật sự không yên lòng, cô muốn đi theo anh để chăm sóc Tiểu Đào.

"Cô ấy bị máu nhồi vào tim." Bác sĩ nói sau khi xem bệnh cho Tiểu Đào.

"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, con bé tuổi còn trẻ, làm sao có thể?" Viện trưởng sốt ruột hỏi thăm.

"Gần đây cô ấy bị kích thích rất lớn, vì vậy cô ấy không thể chịu đựng được. Cho nên từ nay về sau đừng để cô ấy bị đả kích quá nhiều." Bác sĩ nói thêm.

"Tôi biết rõ nên làm như thế nào rồi, cám ơn bác sĩ." Sau khi viện trưởng nói với bác sĩ xong lại chuyển ánh mắt oán hận đến trên người Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên giống như một con chó con đã làm điều gì đó sai trái, viện trưởng lại khoa tay múa chân đối với cô: "Cô xem vì sao mỗi lần cô đều làm tổn thương con gái tôi, rốt cuộc khi nào thì cô mới bằng lòng rời đi."

"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt." Tiêu Mộc Diên thì thầm.

"Ai cần sự chiếu cố của cô, không cần phải nói với tôi những lời này rồi!" Bây giờ viện trưởng nghe lời này liền phẫn nộ.

"Chỉ có cô rời khỏi chúng tôi, Cô nhi viện, mới có thời gian bình an, cô đi nhanh lên đi, hãy thương xót buông tha cho một nhà chúng tôi."" Viện trưởng còn thiếu chút nữa quỳ xuống trước cô, chính là bất luận bà nói như thế nào, Tiêu Mộc Diên không bao giờ có thể hứa với bà.

Tiêu Mộc Diên chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn vào phía trước, nhưng không biết mở miệng nói gì, nhưng lúc này Kiều Phong ở phía sau quả thực thấy chướng mắt, trực tiếp đi lên trước khí phách bảo vệ Tiêu Mộc Diên sau lưng mình: "Bà không cần phải nói với cô ấy theo cách này nữa, bởi vì giữ cô ấy lại, cũng là chủ ý của mình tôi, bởi vì bây giờ tôi không thể làm gì nếu không có cô ấy."

Viện trưởng không thể tưởng tượng nhìn Kiều Phong: "Cậu biết bây giờ cậu đang ở trước mặt Tiểu Đào, cậu cũng dám nói ra như vậy, cậu cũng không tránh khỏi thật sự là hơi quá đáng."

Tiêu Mộc Diên ấp úng thực sự không dám mở miệng nói cái gì. Nhưng cô hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí, bởi vì cô muốn đối mặt với tất cả những điều này, cô không thể chọn cách trốn tránh. Nhưng mà Kiều Phong vẫn vượt lên trước một bước so với cô.

"Đây hết thảy đều do tôi, tôi sẽ gánh chịu trách nhiệm này, cho nên bà không cần phải coi cô ta thành nơi trút giận. Nếu bà dám làm phiền cô ấy, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho bà."

Bây giờ Kiều Phong nói chuyện hoàn toàn là để bảo vệ cô, Tiêu Mộc Diên thật cảm động đến rối tinh rối mù.

Viện trưởng thật không ngờ lần này Kiều Phong đứng ra bênh vực người phụ nữ này như vậy: "Tôi nói cậu có phải uống lộn thuốc hay không, cậu với chúng tôi mới là người một nhà, người phụ nữ này rốt cuộc cho cậu ăn bùa mê ngải lú gì, bây giờ cậu đối với cô ta khăng khăng một mực như vậy."

Viện trưởng thật sự càng ngày càng nuốt không trôi cơn tức này rồi.

"Cô ta không có cho tôi ăn bùa mê ngải lú gì, là tôi từ giờ khắc này mới bắt đầu một lần nữa nhận ra trái tim của mình." Kiều Phong mang theo giọng cảnh cáo mạnh mẽ, Tiêu Mộc Diên cảm giác, cảm thấy anh có loại khí chất hoàng gia xưng bá thiên hạ.

Cùng với sự tức giận của anh, viện trưởng cũng không dám lên tiếng nữa, bởi vì bà biết rõ đó thực sự không phải là vỏ bọc của anh mà là anh đã bắt đầu thể hiện tính khí của mình.

"Tôi chỉ hy vọng cậu có thể đối đãi tốt với Tiểu Đào." Viện trưởng cũng biết bây giờ không thể lại tiếp tục cứng đối cứng với người đàn ông này rồi: "Bây giờ nói nhiều như vậy cũng không có ích gì, chính cậu tự giải quyết cho tốt đi."

Nói xong, viện trưởng đã muốn xoay người rời đi rồi, nhưng giống như vừa nhớ ra cái gì đó, nói tiếp: "Nhưng mà, cậu cũng không thể bởi vì muốn đối tốt với người phụ nữ này mà lơ là Tiểu Đào."

"Bà yên tâm, tôi sẽ chú ý Tiểu Đào, nhưng mà tôi cũng sẽ bảo vệ Tiêu Mộc Diên, tôi hi vọng bà không cần phải can thiệp vào hết thảy mọi chuyện." Kiều Phong nói chuyện cứng rắn.

Viện trưởng cảm giác mình giống như là một người dư vậy, không có nghĩ đến người đàn ông này lại đối đãi với mình như vậy. Vì vậy bà hít một hơi sau đó đi ra ngoài, tuy bà rất lo lắng cho con gái của bà, nhưng mà con gái của bà, giống như không cần bà.

Chỉ là bà không biết tại sao phải phát sinh loại chuyện này. Bà hi vọng tất cả đều trở nên càng ngày càng tốt, chỉ là bà thật không có biện pháp có thể đối phó người phụ nữ này.

Chẳng lẽ nếu bà trở về tìm người đàn ông kia sao? Thật vất vả mới tránh khỏi anh ta. Không được, tuyệt đối không thể cho anh ta biết, anh ta có con gái ở bên ngoài, nếu không, sự tình chỉ trở nên càng ngày càng tồi tệ, người đàn ông kia nhất định sẽ cướp người con gái của bà đi như thế nào?

...

Sau khi viện trưởng đi ra khỏi cửa, Kiều Phong lập tức lo lắng hỏi đến Tiêu Mộc Diên: "Em không sao chứ Bà ấy có làm em sợ không."

Kiều Phong vô cùng săn sóc theo sát Tiêu Mộc Diên nói chuyện, cô chỉ lắc đầu, nở một nụ cười mạnh mẽ: "Anh yên tâm, em không sao."

"Xin lỗi." Kiều Phong có chút áy náy mở miệng nói.

"Tại sao anh đột nhiên nói xin lỗi với em?" Nhìn trên mặt anh đặc biệt áy náy, Tiêu Mộc Diên lập tức có chút đau lòng vì anh.

"Bởi vì nếu như không phải như thế này..., em cũng không cần đi theo anh cùng chịu khổ."

"Đây là loại đau khổ gì, bảo em rời khỏi anh, đó mới là khổ nạn lớn nhất, nếu như có thể cho em cả đời ở bên cạnh anh mà nói..., em cảm thấy em cũng sẽ rất hạnh phúc."

"Không nghĩ tới bây giờ em nói chuyện thật là càng ngày càng dễ nghe."

Tiêu Mộc Diên không nghĩ tới viện trưởng mới vừa đi ra lại đi trở về, nghe được hai người ở bên nhau tình tứ, bà liền cố ý ho khan vài tiếng để làm gián đoạn tình yêu giữa hai người.

"Hi vọng các ngươi có thể chú ý đến nơi này, ít nhất là không ở trước mặt Tiểu Đào, dù sao bây giờ con bé không chịu được bất cứ kích thích gì."
alt
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc