Mặc dù không đến nỗi thật sự tức giận, nhưng cũng cũng không muốn nói chuyện với cô.
Trừ phi cô tới dỗ ngọt anh!
Gọi vài tiếng ông xã, anh sẽ châm chước tha thứ cho cô một lần.
Âu Minh Triết hiện tại dễ dụ cực kì, chỉ là xem Đàm Tiểu Ân có dỗ dành anh không thôi.
“Cái này cho chú!” Đàm Tiểu Ân từ trong balô lấy ra một cái hộp, đưa cho Âu Minh Triết.
“Đây là cái gì?” Mặc dù nội tâm đã đoán được mấy phần, nhưng Âu Minh Triết vẫn là khắc chế chính mình, không để cho mặt biến đổi quá nhanh.
“Qùa đó!” Đàm Tiểu Ân nói: “chú không phải là muốn có quà sao?”
Cô nói xong, chủ động giúp anh đem cái hộp mở ra, vừa cùng anh giải thích: “chú tốt với em như vậy, em làm sao có thể quên quà của chú?”
Cô mua cho Âu Minh Triết một cái cái kẹp cà vạt.
Âu Minh Triết khắc chế nội tâm đang vui sướng, không có để cho chúng nó ở trên mặt biểu lộ ra, chẳng qua là hướng về phía Đàm Tiểu Ân hỏi, “Nếu mua rồi, tại sao không đưa cho anh ngay?”
Còn cố ý trêu tức anh, nói không mua quà cho anh!
Anh coi như thông suốt rồi, cô vợ này của anh suốt ngày muốn trêu chọc anh.
Đàm Tiểu Ân có chút ngượng ngùng nói: “em mua xong, lại có chút hối hận, luôn cảm thấy nó không xứng với chú.”
Mua xong cô mới phát hiện,cái Lý Sơn đeo còn đắt hơn cái này nhiều, nhất thời liền cảm giác có chút không lấy ra được, nghĩ không thông.
Cô nói xong, Âu Minh Triết đã cài quà cô tặng lên cà vạt của mình.
Dùng đồ bà xã tặng mà cứ cảm thấy lâng lâng, tự hào vô cùng, anh có quà vợ tặng này.
“Đẹp lắm.” Anh kiêu ngạo nói.
Đàm Tiểu Ân nguyên bản còn thấp thỏm, nhìn thấy phản ứng của Âu Minh Triết, nhịn không được bật cười.
Món quà mặc dù không quá đắt, nhưng đeo lên người là Âu Minh Triết, cái kẹp cà vạt trong nháy mắt trở nên cao quý.
Đàm Tiểu Ân đưa tay, muốn giúp anh tháo ra, “em giúp chú tháo ra nhé.”
Tay cô mới vừa đưa ra liền bị Âu Minh Triết nắm lại, “Không cần.”