Gương mặt luôn lạnh lùng của Lăng Ngạo lúc này trở nên u ám đến kinh người.
Nguyên nhân là bởi vì những hình ảnh không ngừng phát ra trên màn hình.
Mặc dù Lăng Ngạo đã khẳng định Lam Duê là do Andrew mang đi, không nghĩ đến việc anh chưa đi tìm hắn ta, ngược lại hắn đã tự mình dâng đến cửa.
Trên màn hình là hình ảnh sau khi Lam Duê được cứu, làn da vốn trắng nõn nhẵn mịn, bởi ảnh hưởng của vụ nổ mà tạo thành những vết thương nhìn thấy ghê người, khiến trái tim vốn nguội lạnh của Lăng Ngạo giờ phút này đau đớn khôn nguôi.
Bên trong ấy, vị bác sỹ bận rộn trong tà áo blouse trắng, cùng với việc đưa ra sự lựa chọn về đứa bé trong bụng. Bất ngờ thay, cô lại có thể trút bỏ tất cả niềm kiêu hãnh của một vị nữ vương hắc đạo, dùng đến hai chữ ‘cầu xin’ đối với đối thủ mà từ trước đến nay mình chẳng thèm cúi đầu ngó tới.
Lam Duê mang trong mình niềm kiêu hãnh tuyệt đối, từ bé cô đã trải qua hết thảy những đợt huấn luyện, dần dần tôi luyện thành một con người cứng cỏi.
Nếu như không phải vì đứa bé trong bụng, e rằng cho dù có dùng một khẩu súng kề vào sau gáy của cô thì gương mặt kia vẫn không đổi sắc.
Cuối cùng Andrew vẫn giữ lấy đứa bé trong bụng của cô, nhưng nó đồng nghĩa với việc độ khó trong quá trình cứu chữa Lam Duê tăng lên gấp mấy lần.
Phụ nữ có thai kị dùng thuốc, có rất nhiều chỗ đều do cô cắn răng chịu đựng.
Cơn đau thông thường, đối với những người thường xuyên bị thương như bọn họ, cũng đã sớm trở thành thói quen, căn bản sẽ không nhíu đến một cái lông mày.
Nhưng có thể khiến cho người ta choàng tỉnh từ cơn hôn mê sâu, vậy thì có thể đoán được cơn đau này khủng khiếp đế nhường nào.
"Ưmh. . . . . ."
Khi Lam Duê bị cơn đau đánh thức lần nữa, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, rốt cuộc Andrew ở bên cạnh cũng nổi giận.
"Khốn kiếp, không phải bảo mấy người nhẹ tay một chút, mấy người muốn chết hết phải không?”
Đôi mắt màu xanh lục từ trước đến nay chỉ biết giương nụ cười ma mị, hiện giờ phủ kín nỗi lo âu, từng cơn từng cơn tức giận nối đuôi nhau cuộn trào ở bên trong.
Bên ngoài màn ảnh, ngoại trừ Lăng Ngạo, những người khác hình như có hiểu ra đôi chút, rồi lại hơi hoài nghi, nhìn vẻ nóng nảy của Andrew, trong lòng cảm thấy vô cùng khó tin.
Chẳng lẽ Andrew này đối với Lam đương gia. . . . . .
Ý nghĩ như vậy, đều khiến cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự thật lại đang bày ra ngay trước mắt.
Vân Thanh che môi, run rẩy nhìn lên người vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ trên màn hình lớn.
Mới mấy tháng không thấy mà thôi, bọn họ chưa từng nghĩ rằng cô sẽ chịu sự dày vò đau đớn như vậy. Ai trong bọn họ ở đây đều tự lừa mình dối người, tự nhủ rằng cô sẽ bình an, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, trên thực tế, sự thật này lại rất tàn nhẫn.
Bọn họ sớm nên nghĩ đến, một vụ nổ động trời san bằng tòa khách sạn hai mươi tầng trở thành bình địa, cho dù có chạy thoát cũng không thể không hề hấn gì.
"Tiên sinh, bởi vì cô ấy mang thai, có rất nhiều thuốc không thể sử dụng đến, thuốc gây mê lại càng không thể sử dụng với liều lượng cao, nếu không, tình hình sẽ càng trở nên nguy hiểm, đây cũng là lý do vì sao trước đó tôi nói muốn phá bỏ đứa bé này.” Bên trong màn hình, vị bác sỹ trung niên người Tây, xoa xoa mồ hôi trên trán, thận trọng nói: "Hiện tại chỉ có thể cứu chữa đến đây, bởi vì phần lưng bị đánh thẳng vào quá lớn, hơn nữa, ban đầu khi đụng phải thuốc nổ, cô ấy dùng sức lực của toàn thân che chở cho đứa bé trong bụng mình, cho nên đứa bé hoàn toàn bình thường, chỉ có cơ thể mẹ bị thương nghiêm trọng.”
"Thêm vào đó, vết thương trên người từ dạo trước vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cho dù bây giờ đã khá hơn, nhưng việc phục hồi chức năng sau đó cũng tương đối phiền toái. Tạm thời trong vòng một năm này, e rằng chỉ có thể ngồi xe lăn thay đi bộ.”
Hình ảnh này nhanh chóng vụt qua, thế nhưng vẻ đau đớn, khuôn mặt tái nhợt lại khắc sâu vào trong tim mỗi người ở đây.
Gương mặt Lăng Ngạo không chút biểu cảm nhìn vào màn ảnh, bàn tay rũ xuống trên đầu gối nắm chặt lại thành quyền, đôi mắt đen thâm thúy bắn ra ánh sáng sắc lạnh.
Lam Duê xuất hiện lần nữa, là hình ảnh sau khi tỉnh lại.
Nhìn dáng vẻ ước chừng cũng đã tỉnh lại được mấy ngày, cô ngồi trên xe lăn, vẻ thản nhiên thường thấy vẫn hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp vô ngần, nhưng nó không thể che giấu nổi sắc mặt nhợt nhạt của cô.
"Cô nên nghỉ nghơi thật nhiều, thân thể mới mau khỏe lên được.” Andrew từ trên lầu đi xuống, hiếm khi thấy gương mặt của hắn nhu hòa đến vậy, giọng nói cũng êm ái hơn rất nhiều.
Lam Duê vươn tay, đôi mắt đen láy xoáy sâu vào trên người hắn, lạnh lùng nói: "Andrew, nhẫn của tôi."
Những ngón tay trống rỗng, vốn dĩ nên mang theo nhẫn cưới và nhẫn cảm ứng, lúc này không có gì cả.
"Không có!" Andrew cũng lạnh lùng phun ra một câu.
Lam Duê thấy thế, không để ý tới hắn nữa, chuyển bánh xe lăn, hướng mặt ra khơi xa: “Mục đích của anh."
Có lẽ là do bị thương, Lam Duê rõ ràng đã thiếu kiên nhẫn hơn trước.
Andrew đứng ở sau lưng cô, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía máy quay, lúc giơ tay lên, hai chiếc nhẫn sáng loáng nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay của hắn.
Dường như Andrew đã sớm có dự tính gửi những đoạn phim tài liệu này cho anh, chỉ còn đang chờ cơ hội mà thôi.
Hình ảnh sau đó, chính là đoạn đối thoại cuối cùng giữa Andrew và Lam Duê.
Nhìn cô càng muốn rời khỏi nơi ấy, nhưng rất dễ nhận thấy, Andrew không có ý định thả người.
"Chỉ cần anh ta có thể dẫn em đi từ nơi này, tôi lập tức thả anh ta. Nếu như không thể, vậy thì để anh ta vùi thân ở Thái Bình Dương, lót dạ dày cho cá mập trắng. Lam Duê, chúng ta liền đánh cuộc một keo, xem anh ta có dám một mình mạo hiểm hay không, có dám đơn thương độc mã xông vào phạm vi quản lý của tôi hay không. Chúng ta cùng nhau nhìn xem, người mà trong miệng em nói yêu, rốt cuộc sẽ thể hiện thành ý như thế nào!”
Đây là hình ảnh cuối cùng, sau khi chấm dứt, màn hình vụt tắt.
Không khó để nhìn ra, sở dĩ Andrew tốn công quay nhiều thước phim như vậy, mục đích chỉ để đưa đến câu nói cuối cùng.
Hắn tính dụ Lăng Ngạo đến hòn đảo nhỏ kia, thật ra mục đích chính là muốn giết chết anh.
Đây mới là mục đích thật sự .
"Thủ lĩnh, đây là một cái bẫy!"
Ngự Phong trầm giọng nói, đây rõ ràng là bẫy rập, nơi ấy là địa bàn của Andrew, nếu như thủ lĩnh đơn thương độc mã xông vào đó thật, chẳng những là Lam đương gia không thể về, mà e rằng lần này thủ lĩnh cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Mạo hiểm như vậy căn bản cũng không có nghĩa lý gì.
Mặc dù Ngự Phong rất kính trọng bản lĩnh của Lam đương gia, nhưng trước sau anh vẫn là người của nhà họ Lăng, là trợ thủ của Lăng Ngạo. Ở trước mặt chủ nhân chân chính của mình, cho dù là chủ mẫu của nhà họ Lăng cũng phải xếp đằng sau.
Âu Liêm nhíu mày liếc nhìn Ngự Phong, anh có thể cảm nhận được suy nghĩ của anh ta.
Mặc dù quan hệ giữa Âu Liêm và Ngự Phong luôn luôn tốt, thế nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng có cách nghĩ giống nhau.
Cho dù là bẫy rập, cho dù có thể một đi không trở lại, nhưng anh tin chắc rằng, nhất định thủ lĩnh sẽ đi.
Chưa nói đến tình cảm mà thủ lĩnh dàng cho Lam đương gia, dù chỉ là một loại mặt mũi đơn thuần, điều này cũng không nói được, huống chi, sự kết hợp giữa hai người bọn họ không phải vì lợi ích gia tộc, mà là vì tình cảm chân chính.
Vì phần ân tình này, thủ lĩnh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Ngự Phong nói như vậy, chỉ làm cho thủ lĩnh càng thêm tức giận mà thôi.
Quả nhiên, Lăng Ngạo ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn gương mặt tầm tĩnh của Ngự Phong: “Đi ra ngoài, đến khu vực Đông Nam Á xử lý tranh chấp."
Dễ nhận thấy, đây là lời cảnh cáo mà Lăng Ngạo dành cho anh ta, nhẫn tâm đuổi người đi.
Ngự Phong biết rõ, sắc mặt hơi sa sầm lại, nhưng vẫn gật đầu: “Dạ, thuộc hạ hiểu!"
Nói xong, Ngự Phong lập tức sải bước ra ngoài.
"Các cậu cũng đi ra ngoài!" Sau khi Ngự Phong rời khỏi, kế đó Lăng Ngạo cũng bảo những người còn lại đi ra.
Bên trong căn phòng trống rỗng, Lăng Ngạo đứng dậy, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn lên mặt trời rực rỡ bên ngoài.
Chói mắt, thật sự rất chói mắt.
Ngón tay thon dài bất chợt phủ lên tấm thủy tinh trong suốt.
"Loảng Xoảng"
"Rầm rầm!"
Hàng loạt âm thanh trong trẻo vang lên, còi báo động hú ầm ỹ, mảnh vụn thủy tinh rơi xuống sàn nhà, một số khác rơi từ trên lầu hai xuống đất.
Hỗn loạn xảy ra bất thình lình, khiến mọi người cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Khi tất cả bọn họ tìm được địa điểm mà còi báo động vang lên, chỉ thấy Âu thiếu gia và bốn người bên cạnh chủ mẫu đứng canh giữ ngay cửa, dường như không hề nghe thấy tiếng động bên trong phòng.
Jihane, người đàn ông da đen trung niên, là quản gia của của biệt thự tại Vancouver, cung kính tiến lên, dùng một kiểu lễ nghi quý tộc gật đầu với bọn họ một cái, hướng về phía Âu Liêm tương đối thân thuộc hơn, dùng giọng quan thoại chính gốc, hỏi: “Âu thiếu gia, xin hỏi có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ hay không?"
"Cảm ơn ông, Jihane, nhưng ở đây không có gì cần giúp đỡ, chỉ có điều, sau khi chúng tôi rời khỏi, e rằng phải phiền ông dọn dẹp bên trong thư phòng này một chút rồi.”
Gương mặt của Âu Liêm vẫn tươi cười hòa nhã như cũ, không nhìn ra một chút lo lắng nào, khiến người ta phải tâm phục khẩu phục trong lòng.
Jihane thấy Âu Liêm nói như vậy, liền khom lưng, xoay người, mang theo đám thuộc hạ đang hối hả chạy đến rời khỏi lầu hai.
"Anh thật sự không lo lắng cho Lăng thủ lĩnh chút nào sao?" Vân Thanh chau mày nhìn lên gương mặt bình tĩnh của anh, có chút không hiểu, cất tiếng hỏi.
Âu Liêm liếc xéo một cái, mới vừa nãy vẫn còn rất bình tĩnh, lúc này lại cười lên gượng gạo.
"Vân Thanh, như vầy mà em còn cho rằng anh không lo lắng hả?”
Không phải là không lo lắng, mà đây là thói quen ngụy trang. Bây giờ để lộ ra vẻ lo lắng đối với những người đó, thì có ích lợi gì? Chính vì nguyên nhân ấy, cho nên không cần kinh động đến nhiều người như vậy.
Tính khí của thủ lĩnh bộc phát dữ dội thế này, qua ngần ấy năm nay, dùng năm đầu ngón tay cũng có thể đếm hết.
Rõ ràng lần này thủ lĩnh nổi giận thật rồi.
Hành vi va vào trên họng súng, không phải dành cho những người như anh.
Từ sau khi Lam đương gia mất tích, Vân Trạch ngày càng trở nên lạnh lùng, Âu Liềm thầm thở dài trong lòng.
Vân Trạch đã từng có thể duy trì nụ cười ôn hòa đối với những người phụ nữ khác, mặc dù là rất giả dối, rất xa cách, nhưng ít ra không khiến người ta khó chịu.
Nhưng kể từ khi Lam đương gia xảy ra chuyện, anh ta chẳng còn màng đến lớp vỏ ngụy trang ấy nữa, nếu ai dám liều lĩnh tiếp cận anh ta, chắc chắn là tự đâm đầu vào chỗ chết.
"Vân Trạch, Andrew chỉ cần một mình thủ lĩnh đi, cậu. . . . . ."
"Cậu khỏi phải bận tâm!"
Không đợi Âu Liêm nói xong, Vân Trạch lạnh lùng cắt đứt lời của anh, lúc xoay người, vẫn còn liếc nhìn cánh cửa thư phòng đang khép chặt, mấp máy môi, sau đó đi thẳng một mạch xuống lầu.
Vân Lãng thấy thế, ánh mắt chợt lóe sáng, lạnh nhạt nói: "Tôi đi xem một chút!"
"Vân Lãng!" Vân Thanh gọi với theo, cắn môi dặn dò: "Trong khoảng thời gian này tâm tình của Vân Trạch rất không ổn định, tốt nhất cậu nên đi khuyên giải một chút thử xem. Lam chủ không thích nhất chính là bộ dạng kia của anh ta, đừng làm cho người ta cảm thấy chán ghét!”
"Ừm!"
Vân Lãng nghiêng đầu, khẽ lên tiếng, không ai trong bọn họ biết được suy nghĩ của Vân Trạch, dĩ nhiên là không thể hiểu được tâm tình của anh vào lúc này như thế nào.