Diệp Bạch đi ra khỏi cửa hàng, sau đó quay đầu hướng vể phía tiền viện đi tới , một khoảng sân rộng lớn trước tòa viện hiện ra trước mặt hắn, ở trước mắt hắn là những bức điêu khắc, chim bay quái thú, vô cùng sống động, tất cả đều hòan tòan do cẩm thạch điêu khắc mà thành, đem cả sân rộng vây lại. Ở dưới lan can, người đi đường khi đi ngang qua, không ai dám bước vào trong sân đó một bước, tựa hồ trong đó có điều gì cấm kỵ vậy. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Ở trong sân rộng này, có một tòa lầu các cô linh cũ kỹ, mái cong như cánh chim, tổng cộng có tất cả năm tầng. Ở phía dưới nhìn lên chỉ thấy khí xưa phát ra, vô luận là người nào đứng ở trên hay dưới lầu gác đều không tự chủ được có một cảm giác sợ hãi rung động, tựa hồ như có một tòa núi lớn áp bách xuống vậy, tất cả những đệ tử đều phải đi đường vòng qua chỗ đó, đôi mắt của bọn họ lộ ra vẻ hâm mộ, sùng kính nhưng tuyệt đối không có một người nào có can đảm mạo phạm.
Đây chính là Huyền vũ các của Diệp gia. Diệp gia mấy trăm năm sưu tầm Huyền khí tu luyện công pháp, vô số cường hoành Huyền kỹ, tất cả đều được lưu trữ ở bên trong. Mà số ít Huyền kỹ công pháp đúng là căn bản của Hỏa vân thành mỗi một năm, Huyền vũ các lại mở cửa ba ngày, thời gian còn lại thì hoàn toàn đóng cửa, bốn phía Huyền vũ các, nghe nói có bao phủ chín chín tám mươi mốt đạo cấm chế, bất luận kẻ nào cũng không dám vào khoảng sân này nếu không sẽ chết không có đất chôn.
Ở chỗ đó chính là trung tâm của Diệp gia, chính là Diệp gia gia chủ, nếu như không được hội đồng trưởng lão đồng ý từ trước thì không ai có thể tự tiện đột nhập vào trong đó. Có thể thấy quy củ của Huyền vũ các chặt chẽ thế nào. Đồng thời, chỗ đó cũng là chỗ bất kỳ người nào trong Diệp gia tộc, từ đại gia chủ tới ngoại tông như Diệp Bạch tới các đệ tử bình thường đều khát vọng tiến vào.
Ba tháng sau, Diệp gia xảy ra đại điển, đây chính là chỗ cử hành. Tất cả các đệ tử ngoại tông của Diệp gia, chỉ cần có đủ điểm cống hiến gia tộc là có thể tiến vào bên trong, dùng điểm cống hiến của mình đổi lấy một bộ Huyền quyết, Huyền kỹ.
Các năm trước, đây chính là thời điểm mà Diệp gia tộc náo nhiệt nhất, sôi trào nhất, chỉ vì ngày này mà Diệp Bạch đã chờ đợi suốt ba năm chỉ hi vọng có thể có cơ hội một lần tiến vào trong đó.
Diệp Bạch dừng chân lại, đứng ở trước cửa nhìn về phía tòa cổ các mưa gió trăm năm, trong lòng hắn lúc này có hàng trăm tư vị khác nhau. Ngón tay của hắn vô thức sờ vào Minh tạp ở trong lồng ngực, thật lâu sau, Diệp Bạch bỗng nhiên quay đầu, khẽ buông lỏng bước chân trầm trọng, từng bước từng bước rời khỏi.
Xa xa vòng qua ngoại viện Diệp gai trang nghiêm uy vũ, trải qua một con đường âm u, có một căn phòng nhỏ bé tàn tạ ở trước mặt. Diệp Bạch đẩy cửa gỗ ra đi vào, ở bên ngoài lúc này, trời đã tối đen như mực cho nên hắn thắp đèn lên.
Căn phòng đơn sơ đến cực điểm, ngoại trừ cái giường gỗ và cái bàn gỗ ra thì không có bất cứ thứ gì nữa cả. Diệp Bạch đóng cửa lại, đi tới trước giường, nghĩ nghĩ một lúc đột nhiên cúi xuống một góc giường, khẽ vươn tay nhấc một khối ván gỗ ra, ánh mắt của hắn nhìn về phía một cái bọc nhỏ màu đen, sau đó thở dài một hơi, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười.
Bàn tay của hắn cầm lấy cái bọc nhỏ kia rồi mở ra. Bên trong có năm ba khối giống như đúc khối khoáng thạch vừa giao cho Diệp lão, màu sắc khác nhau, tựa hồ có thủy ngân lưu động, hàn khí toát ra bốn phía, chính là Hàn quang kỳ thiết.
Diệp Bạch không nói cho lão giả biết, kỳ thật hắn không phải lấy được một khối Hàn Quang kỳ thiết kỳ thiết mà thực ra là bốn khối. Chỉ có điều, trước đó hắn cũng không biết đây là vật gì cho nên cầm một khối đến cho Diệp lão. Tuy nhiên nghe trong miệng Diệp lão nói rằng khối sắt bề ngoài không có gì đặc thù này lại là khoáng thạch tam cấp Hàn Quang kỳ thiết kỳ thiết thì hắn liền lập tức quyết định chủ ý, trừ khi vạn bất đắc dĩ, hoặc là mình không có đủ thực lực giữ cho nó an toàn thì tuyệt đối không để cho bất kỳ người nào biết rằng mình có ba khối Hàn Quang kỳ thiết kỳ thiết nữa.
Tục ngữ nói, thất phu vô tội, mang ngọc có tội, Diệp Bạch minh bạch đạo lý sâu xa này, Hàn Quang kỳ thiết kỳ thiết có thể luyện chế một thanh huyền binh trung cấp, loại nguyên liệu này Diệp gia cũng không gặp nhiều, nếu để cho người ta một khi biết rõ chỉ sợ tai hoạ bất ngờ xảy ra, thực lực của mình thấp kém, lại không có chỗ dựa vững chắc,một khi bị người ta phát hiện ra, giết người đoạt bảo là nhẹ, hủy thi diệt tích cũng có thể xảy ra. Diệp Bạch không hi vọng nhất thời xốc nổi mà đem tính mạng của mình ra làm trò đùa.
Thứ này cho dù hiện tại không cần thì giữ lại từ nay về sau cũng có lúc có tác dụng. Có lẽ một ngày kia mình cũng sẽ có được một thanh Huyền binh của mình, đến lúc đó đem Hàn Quang kỳ thiết dung nhập vào, uy lực sẽ tăng thêm mấy lần, thật là bảo vật hiếm có, có tiền cũng không mua được.
Hơn nữa Diệp Bạch không nói cho lão nhân kia biết cũng là vì cho dù Diệp gia phái một vạn người đi tới Hàn băng hà tìm kiếm, tổn hao biết bao thời gian cũng chỉ uổng phí công phu mà thôi, bởi vì bốn khối Hàn Quang kỳ thiết thật ra không phải hắn lấy được từ Hàn băng hà, mà là ở trong cấm địa Băng phạt sâm lâm. Diệp Bạch biết rõ tài vật khiến cho nhân tâm bất chấp đạo lý, cho nên không ngốc đến nỗi nói toàn bộ tin tức cho người khác biết, chỉ là Diệp Bạch đối với người mình lừa gạt là Diệp lão vẫn còn một chút áy náy, dù sao Diệp gia đối với Diệp Bạch cũng hơi chiếu cố một chút, cũng chỉ có Diệp lão là Diệp Bạch có thể tin tưởng tuyệt đối sẽ tiết lộ bí mật này ra ngoài. Tuy nhiên đối với áy náy của Diệp lão, Diệp Bạch thầm nghĩ sau này có cơ hội sẽ đền bù tổn thất cho lão.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch liền đưa tay gói kỹ ba khối Hàn Quang kỳ thiết một lần nữa rồi lại bỏ vào trong hốc tối kia, đậy tấm ván gỗ lại, nghĩ nghĩ một lúc cảm thấy như vậy vẫn chưa an toàn. Diệp Bạch ngoan tâm đưa tay vào trong góc móc ra một thùng sơn, đem cả giường chiếu sơn lại một lần, cuối cùng nhìn lại một lần nữa thấy hốc tối ở trên giường tuyệt đối không còn gì lộ ra nữa. Hơn nữa, cũng sẽ chẳng ai nghĩ rằng một đệ tử nghèo khổ như Diệp Bạch lại có khả năng có bảo vật trân quý như vậy, bởi vậy chắc chắn hoàn toàn rằng sẽ không có ai tới đây dò xét.
Những chỗ như thế này, những người Diệp gia cao cao tại thượng chắc chắn sẽ không muốn lui tới đây. Diệp Bạch làm như vậy chẳng qua phòng ngừa vạn nhất mà thôi, một mình mình sinh tồn ở Diệp gia, phải gặp rất nhiều các hạng người xảo trá, đệ tử của gia tộc ở giữa đó tranh đấu, trưởng lão tranh đấu, thậm chí gia chủ và phó gia chủ cũng có tranh đấu. Tại đây ở gia tộc này, lừa trên gạt dưới, nhân tình ấm lạnh, mỗi ngày đều có chuyện phát sinh, Diệp Bạch từ nhỏ cô tịch, không có bạn đã sớm học được cách làm thế nào để bảo vệ mình.
Sau khi xử lý tốt chuyện gói bọc đó xong, Diệp Bạch nhíu mày một lát, mùi dầu ở trong phòng bốc lên nhất thời không thể tiêu tan hết. Diệp Bạch nghĩ nghĩ một lúc rồi lấy từ trong lòng ra một cái bình gỗ nhỏ, ở bên trong tựa hồ có một chút hạt phấn hoa, hắn tùy ý phun vào bốn phía, sau một lát cả phòng đều trở nên thơm tho, không còn mùi gắt như trước kia nữa.
Phấn hoa này có tên là Thông tâm hoa, Diệp Bạch lần trước ngẫu nhiên phát hiện được nó có khả năng công hiệu khu trừ mùi, bởi vậy hắn đã lấy không ít. Hắn thu thập cái bình bằng gỗ này để che giấu bộ dạng của mình, tránh cho khứu giác của các loài thú linh mẫn có thể phát hiện ra, nhưng hắn không nghĩ rằng, hôm nay dùng để khu trừ các mùi khác lại có khả năng diệu dụng đến như vậy.
Cất cái mộc bình đi, Diệp Bạch nằm ở trên giường, tạm thời hắn không thể ngồi được, may mắn là trong khi tu luyện, hắn không cần phải ngủ, hắn lôi từ dưới giường ra một cái bồ đoàn, khoanh chân ngồi lên, sắc mặt lúc này đột nhiên trở nên trầm trọng.
Diệp Bạch từ từ đưa tay đem ba cây Huyễn Tâm thảo lấy được từ chỗ Diệp lão ra ngoài, lập tức mặt đất trước mặt hắn từ từ mở ra, ba cây Huyễn Tâm thảo hiện ra trước mặt hắn, đúng là nhất gia đê cấp linh thảo- Huyễn Tâm thảo.
Sau đó, Diệp Bạch vươn tay lấy một cây trong đó ra, đem đi bẻ gẫy một phần tư rồi nhét vào trong miệng, ngay tức khắc hắn nhắm chặt mắt lại, dĩ nhiên làm như vậy hành công cũng từ từ xuất hiện.
Người bình thường gặp Huyễn Tâm thảo chỉ sợ tránh còn không kịp, hắn còn lấy ra ăn, còn sử dụng tu luyện sao?
Nếu cảnh tượng này để cho người khác phát hiện chỉ sợ ngây người cả kinh, không dám tin vào mắt của mình. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Tuy nhiên, Diệp Bạch không thể nào không biết rằng, giờ phút này cả người hắn đã tiến nhập vào chính giữa ảo cảnh, hiệu quả của Huyễn Tâm thảo muốn mang lại thì cũng phải qua một cuộc tra tấn suýt chết.
Ở trên trán, từng giọt mồ hôi tựa như là đâu nành bắt đầu rơi xuống, thấm ướt cả quần áo của hắn, gương mặt của hắn cũng trở nên đỏ bừng, từng khắc từng khắc thời gian trôi qua, sắc mặt của Diệp Bạch ngày càng tái nhợt, thân thể run run lên, trên khuôn mặt biểu lộ vô số xúc cảm, hoan hỉ, tức giận bị phẫn hoặc là tuyệt vọng. Một hồi sau hắn mới bình tĩnh lại sau một cơn kịch liệt… Hiển nhiên trong ảo cảnh đã qua thời điểm cao trào, thời khắc này thời gian trôi qua dằng dặc, mỗi giây tựa như là một canh giờ vậy, may mắn là cho đến bây giờ, Diệp Bạch vẫn chưa hề có dấu hiệu hư thoát.
Một canh giờ, hai canh giờ rồi ba canh giờ cũng đã trôi qua.
Ở đầu giường, chén dầu đã sớm tắt ngúm bầu trời bên ngoài tư từ hiện hiện lên ánh sáng.
Đột nhiên một tiếng “hô” vang lên, Diệp Bạch đang tĩnh tọa đột nhiên mở bừng hai mắt ra, mộng vòng tinh quang sáng sớm xuyên qua phòng, phảng phất như những tia chớp lạnh thấu xương.
Ngay lập tức Diệp Bạch từ từ bình tĩnh trở lại, hắn sửa sang người lại mới phát hiện ra quần áo của hắn đã ướt đẫm, cả người phảng phất như là từ trong hồ nước đi ra vậy.
Trên khuôn mặt Diệp Bạch hiện ra một vẻ lo sợ. Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng đã xuyên qua đó, lúc này Diệp Bạch tựa như là đã sông sót qua một tai nạn lớn vậy, cảm giác thư thái tràn ngập thân thể của hắn. Mỗi lần dùng Huyễn Tâm thảo đều là mỗi lần khảo nghiêm sinh tử, may mắn chính là hắn đã một lần nữa thành công, đồng thời tu vi của hắn cũng đã có đột phá so với trước kia không nhỏ, chỉ cách Huyền khí tầng thứ tám đỉnh phong một bước ngắn.
Mà mỗi lần sau khi tỉnh lại từ ảo cảnh, hắn lại có một cảm giác hư thoát, vô cùng mỹ diệu.
- Loại thống khổ này, ta thực sự không muốn thừa nhận tuy nhiên vì thực lực vì không muốn thua kém người khác quá nhiều cho nên ta nhất định phải làm như vậy, không còn lựa chọn nào khác.!
- May mắn là một lần nữa ta lại vượt qua được.
Trên khuôn mặt Diệp Bạch nở ra một nụ cười, thân thể của hắn lại khẽ lay động một lần nữa, Diệp Bạch ngửa đầu lên trời, không ai biết rằng hắn có một bí mật đặc biệt, một bí mật mình hắn biết.
Trong mắt tất cả mọi người, chỉ có những người điên mới đem Huyễn Tâm thảo ra tu luyện. Nếu dùng Huyễn Tâm thảo ra để tu luyện thì những ảo cảnh nặng nề sẽ khiến cho sinh mệnh ương ngạnh gắng gượng hơn, sau khi vượt qua thì huyền khí tu vi sẽ gia tăng một phần. Đừng xem thường một phần này, nếu như bình thường cần phải mất mấy ngày thậm chí là nửa tháng mới đạt tới trình độ đó, mà phát hiện này khiến cho Diệp Bạch mừng rỡ đến phát điên.
Thiên phú không xuất chúng, các đệ tử nội tông mỗi tháng đều được Chấp sự đường phát cho đan dược phụ trợ tu hành. Diệp Bạch hắn chỉ là một đệ tử ngoại tông làm sao có thể lọt so sánh với những đệ tử nội tông tinh anh kia được, tất cả đều có nguyên nhân là vì bí mật này của hắn.
Huyễn Tâm thảo, ẩn chứa một khả năng phù trợ tu luyện thiên địa, hấp thu vào trong cớ thể có thể làm cho huyền khí chuyển hóa. Nhưng khả năng này người thường không cảm nhận được, thậm chí ý chí nghị lực không kiên cường sẽ bị mê man ở cảo cảnh, chết oan chết uổng cho nên cho tới bây giờ chưa hề có ai làm như Diệp Bạch đối với một loại Huyễn Tâm thảo đê cấp nhất giai bình thường lại chú ý nhiều như vậy. Nếu không phải là bất ngờ, Diệp Bạch cũng sẽ không phát hiện ra bí mật này. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Quan trọng nhất là, nó đối với tâm tính tu vi của Diệp Bạch cũng bị ảnh hưởng.
Mỗi lần đến thời điểm cuối cùng, trong ảo cảnh, Diệp Bạch đều gặp phải tuyệt cảnh, tuy nhiên Diệp Bạch biết rằng đây là ma quỷ do Huyễn Tâm thảo gây nên, cho nên hắn tự nói với mình, tất cả đều chỉ là ảo cảnh, tất cả đều chỉ là ảo cảnh, vì vậy mỗi lần hắn đều dựa vào sự ương ngạnh này mà kiên trì, từng lần từng làn những ảo cành này khiến cho tâm tính của Diệp Bạch đạt tới trình độ mà người bình thường không thể đạt được, thậm chí trong hiện thực gặp phải nguy hiểm, Diệp Bạc cũng tự nói với mình, tất cả đều là ảo, đều có thể trừ bỏ được, chỉ cần không buông xuôi thì sau một khắc nữa sẽ thành công.
Bởi vì trong ảo cảnh đều có thể tùy cơ mà biến hóa, trong chốc lát băng sơn sẽ có thể biến thành liệt hỏa, chỉ cần kiền trì là có thể thắng lợi.
Bởi vậy mỗi lần gặp nguy cơ, hắn đều dựa vào sự kiên trì tín niệm này mà duy trì tới hiện tại.
Chỉ có một tiếc nuối duy nhất chính là loại Huyễn Tâm thảo này một tuần chỉ có thể dùng một cây, nếu không thì Diệp Bạch cũng sẽ không mỗi lần phân nó ra làm bốn phần, dùng cho ngày thứ một ba năm bảy, mỗi ngày dùng một phần. Nói cách khác, tu vi của Diệp Bạch đã sớm đạt tới Huyền giả đỉnh phong. Tuy có thể như vậy khiến Diệp Bạch hài lòng nhưng hăng quá thì không tốt, vạn vật đều có mức độ, Diệp Bạch minh bạch đạo lý này cho nên hắn so với người khác thì kìm chế hơn rất nhiều, càng hiểu thêm cách chống cự sự hấp dẫn trong lòng mình.
Bởi vì hiện tại, cho dù mỗi ngày chỉ phục một phần tư cây Huyễn Tâm thảo cũng có thể khiến Diệp Bạch đối mặt với một lần sinh tử. Mỗi một lần đều khiến hắn từ cửa tử thần mà đi ra ngoài, nếu không phải dựa vào ý chí kinh người của mình thì hắn đã không thể vượt qua.
Vận khí của hắn đã tới, hơn nữa kiên trì nhiều năm như vậy, loại Huyễn Tâm thảo này gây ra sự thống khổ với hắn càng ngày càng nhẹ nhàng hơn, mà khiến cho thực lực của hắn càng ngày càng tăng nhiều hơn