Chỉ một câu nói này thôi đã khiến cho Diệp Bạch không khỏi ngây ngốc.
- Ba trăm năm trước, lão giả này đã ở trong không gian này ba trăm năm trước sao? Điều này sao mà có thể?
Lão giả nhìn thần sắc không thể tin được của Diệp Bạch, lão không khỏi mỉm cười mà nói:
- Không cần kinh ngạc như vậy, khối kiếm thạch này chính là truyền thừa tín vật của Kiếm môn chúng ta, có thể trì hoãn tốc độ tiêu tán linh hồn của nhân loại, mấy trăm năm cũng không bị tiêu đi, nhưng mà….
Nói tới đây, trong giọng nói của lão giả hiện lên một vẻ chua xót, lão dừng một lúc rồi mới nói:
- Một khi tiến vào thì không bao giờ có thể đi ra ngoài, chỉ có thể bảo trì sự tồn tại của linh hồn, kỳ thật so với chết thì cũng không có gì khác nhau.
Trên khuôn mặt lão giả hiện lên một vẻ miễn cưỡng, ánh mắt hiện ra một vẻ thương cảm gì đó:
- Năm đó, nếu không phải bất ngờ ta bị kẻ địch vây công, trúng mai phục, thân thể tiêu tán, chỉ có thể nhập vào trong Kiếm thạch này để tị nạn thì cũng không đến nỗi phải dùng hạ sách như vậy, ngươi cũng không thể nhìn thấy ta hôm nay.
Ánh mắt của Diệp Bạch nhất thời phóng to ra, hai miệng há hốc cơ hồ có thẻ nhét một quả trứng chim vào trong đó.
- Linh hồn thể? Kiếm môn? Kiếm thạch? Ba trăm năm trước? Chuyện này thật là loạn thất bát tao.
- Lão nhân này hóa ra là một linh hồn, khó trách có thể phập phồng trên không trung, vô hình vô chất như vậy.
Nghĩ đến đây, trong mắt của Diệp Bạch, không kìm nổi hiện ra một vẻ thương hại. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Lão giả kia tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của hắn, lão chỉ mỉm cười mà nói:
- Đi theo ta.
Nói xong, thân hình của lão đi về phía trước, hư ảo phập phòng ở trên không, hướng về một phía mà bay đi.
Diệp Bạch cũng đành chịu mà đi theo. Lúc này trong đầu hắn có một vẻ mờ mịt, cho dù lão nhân không cho hắn đi theo, hắn cũng muốn đi xung quanh tìm tòi một chút.
Rốt cuộc, nửa canh giờ sau, hai người đã đến một chỗ không gian kỳ dị, nơi này dường như toàn bộ là sương khói màu tím, lão giả đứng thẳng người lại, trên người lộ ra một vẻ miễn cưỡng. Diệp Bạch cũng không dám quấy rầy, sau một lúc lâu, thanh âm vừa rồi mới lại vang lên, lão thì thào nói:
- Tiểu tử, ngươi không phải muốn biết ta là ai sao? Không phải muốn biết đây là nơi này sao? Ngươi không phải là muốn biết đây là kiếm kỹ gì sao? Vậy thì
Diệp Bạch nghe được những lời ấy, ánh mắt không khỏi sáng lên, cả người trở nên phấn chấn, hắn cung kính:
- Lão nhân, xin mời nói.
Thanh âm lão giả trở nên mơ hồ, tựa như là từ mấy trăm trước truyền tới, cả người đều trở nên khô cứng, lão nhớ lại nói:
- Từ khi ta ra đời, từ kiếm mà trở nên thành danh, sau một thời gian, danh tiếng của ta vẫn vang trền nên ngươi có thể gọi ta là kiếm lão, cũng có thể gọi ta là Thiên Kiếm lão nhân.
Diệp Bạch gật gật đầu, hắn cũng không dám quấy rầy nữa, hắn chỉ nghe lão giả tiếp tục nói:
- Trước kia, có một kiếm môn, lấy kiếm là mệnh, lấy kiếm làm trời, lấy kiếm làm cha, bái kiếm, tế kiếm, thậm chí lấy cả tính mạng của mình để dưỡng kiếm, rèn kiếm, luyện kiếm. Đãi kiếm như đãi thê tử, không rời, tất cả đều vì kiếm.
- Tiểu tử, ngươi có biết Vạn Kiếm Huyền Không vừa rồi là kiếm kỹ gì không?
Diệp Bạch lắc đầu, tuy nhiên khi nhớ lại hắn không khỏi cảm thấy run rẩy, hắn thầm nghĩ, Vạn Kiếm Huyền Không kia khi đồng loạt phát tán thật là đáng sợ. Nếu dùng cái này để đối phó với địch nhân, thậm chí không cần phải xuất thủ cũng đủ khiến cho người kia tan tác, kiếm khí tiêu tán, trở thành phế nhân.
Hiển nhiên, lão giả vừa rồi chẳng qua là thí nghiệm một chút với hắn mà thôi, chưa hề phát ra thực lực chân chính của Vạn Kiếm Huyền Không này. Nếu không với một người chỉ đạt tới cảnh giới Huyền Giả nhỏ bé như Diệp Bạch chỉ sợ một chút nữa thôi đã bị Vạn Kiếm lực nghiền thành bột mịn.
Thần sắc lão giả kia trở nên lạnh nhạt, lão hơi ngưng trọng lại nói:
- Đó là kiếm trận!
Lão giả thở dài một hơi, sau đó tiếp tục nói:
- Mọi người chỉ biết kiếm thuật, kiếm kỹ, kiếm đạo nhưng lại không biết rằng trong việc tu luyện kiếm thuật có một môn cường đại nhất, tuy nhiên cũng tu luyện gian nan nhất, chính là kiếm trận.
Ánh mắt của Diệp Bạch trở nên mông lung:
- Kiếm trận?
Lão nhân kia gật đầu nói tiếp:
- Thời thượng cổ, có hàng vạn môn phái như rừng cây được lập ra, tiêu phí rất nhiều kí lực, rất nhiều tiền của để lập ra một trận pháp hộ sơn, công không phá được, đánh không lùi được, một khi kởi động, ở núi cao nghìn dặm một đêm có thể biến thành đất bằng phẳng, biển rộng biến thành ruộng dâu, mà trận pháp bên trong đó, lực công kích chủ yếu chính là kiếm trận.
- Tiểu tử, ngươi có thể tưởng tượng, khi ngươi xuất ra một thanh kiếm, bày ra một thủ thế tự nhận mình là một kiếm sĩ rất giỏi trong việc phòng thủ, muốn đối đầu với đối phương, lúc này đối phương vung tay lên, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện hàng vạn thanh lợi kiếm, đồng loạt hạ xuống, hướng về phía ngươi mà tụ lại, lúc đó, cảm giác của ngươi sẽ là gì?
Diệp Bạch ngây ngốc một hồi, qua một lúc sau, hắn mới khẽ cất tiếng, hơi không tin nói:
- Nhỏ bé như vậy không địch lại nổi, thậm chí linh hồn run rẩy, ngay cả ý niệm bỏ chạy cũng không có trong đầu.
Kiếm lão nghe vậy thì vui mừng gật đầu nói:
- Không sai, vô cùng nhỏ bé, không thể địch nổi, linh hồn run rẩy, ngay cả ý niệm chạy trốn trong đầu cũng không có.
- Đây là kiếm môn kiếm trận, một khi học thành có thể vô địch khắp thiên hạ. Kiếm kỹ bình thường, có lẽ có thể một người địch mười người, cao giai kiếm kỹ có thể địch trăm người, ngàn người, tuy nhiên chỉ có kiếm trận này mới có thể địch lại được vạn người. Đây mới là loại kiếm pháp lấy một địch vạn chân chính.
- Kiếm trận, cũng là một loại kiếm pháp, tuy nhiên nó đều bị xem nhẹ, hoặc là chưa ai nghĩ tới, hoặc không ai luyện thành nó mà thôi.
Diệp Bạch ngạc nhiên nhìn trân trân nói:
Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Vừa rồi kiếm trận kia là thật ư?
Kiếm lão nghe vậy thì không kìm nổi cười xấu hổ, thật lâu sau lão mới vuốt vuốt râu mà nói:
- Khụ, nếu như kiếm trận cũng dễ luyện như vậy thì cũng không có truyền thuyết một địch vạn, mỗi người đều tu luyện kiếm trận, ai them đi tu luyện kiếm thuật bình thường nữa? Vấn đề là, kiếm trận này không hề dễ luyện, trong vạn người cũng không có một người luyện thành, càng đừng nói đến vạn kiếm chi trận. Cái kiếm trận kia là kiếm trận cửu giai duy nhất, cho dù là tổ sư kiếm môn cũng không làm ra nổi cảnh tượng vừa rồi. Cái không dan kiếm thạch này, chỉ tự động huyễn hóa một màn ảo cảnh mà thôi, hoàn toàn không phải là thực.
Diệp Bạch nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hắn hướng về phía lão nhân cười nói:
- Hóa ra lão nhân ông cũng không thể, ha ha ha…
Tưởng tượng nếu thật sự có ai có thể luyện đến vạn kiếm chi trận, thật sự đánh bại khắp thiên hạ mà vô địch, lúc đó cho dù ai nhìn thấy một lần cũng chỉ sợ không dám luyện kiếm nữa, hóa ra từ xưa đến nay không ai luyện thành, cho dù là lão nhân thần bí khó lường này cũng không.
Kiếm lão nghe vậy thì dĩ nhiên là đóan ra suy nghĩ trong long Diệp Bạch, lão hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi đừng cao hứng quá sớm, vạn kiếm chi trận ta không thể làm nổi nhưng mà ngươi nhớ lại đi, danh hiệu trước kia mà ta nói với ngươi là gì?
Diệp Bạch ngẩn ngơ nghĩ nghĩ rồi nói:
- Là Thiên Kiếm lão nhân.
Kiếm lão nghe vậy thì thản nhiên nói:
- Vậy ngươi cũng biết ý của ngoại hiệu Thiên Kiếm lão nhân là sao không?
Diệp Bạch nghe vậy bỗng nhiên không hiểu sao mà mở to hai mắt, hắn không tin nổi nhìn lão nhân thì thào nói: Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Không phải lão nhân ông đã luyện được Thiên Kiếm chi trận chứ?
Kiếm lão ngạo nghễ nói:
- Không sai, tuy rằng không đến mức độ Vạn kiếm nhưng lực lượng của ta cũng có thể sử dụng được một lúc 3650 chuôi kiếm, hình thành nên Đại Chu Hóa Nguyên Trận, tung hoành thiên hạ, ngoại trừ một vài người ít ỏi thì không ai là địch thủ của ta nữa, muốn tiến thêm một bước tới Tử Phủ Thiên Nguyên Kiếm trận cũng là một bước rất xa.
Diệp Bạch há to mắt, á khẩu không trả lời được mà trợn tròn há hốc mồm.
- Một người có thể sử dụng tới 3650 thanh kiếm, đây là năng lực gì? Mẹ nó, hóa ra lão ỉa này cũng là một người biến thái, trên thế gian hiện nay, có mấy ai có thể làm được điều đó?
Hắn không kìm được mà thận trọng hỏi:
- Vậy… Lão nhân ông luyện đến mức này cần bao lâu?
Lão nhân kia lãnh đạm nói:
- Không lâu, cũng nhanh thôi, khoảng 150 năm.
Diệp Bạch lại hỏi:
- Vậy trong môn của lão, có thể tu luyện đến mức này có mấy người?
Lão nhân mỉm cươi, chĩa ba ngón tay lên mà nói:
- Kể cả tổ sư khai tong thì có tổng cộng là ba người.
Diệp Bạch nghe vậy thì thở dài một hơi nhẹ nhõm, hoàn hảo, thế giới này rốt cuộc vẫn là bình thường không phải toàn bộ đều là biến thái. Mấy nghìn năm trôi qua mà chỉ có ba người, rõ rang kiếm trận kia rất khó, hoàn toàn không thể tu luyện được. Nếu không thiên hạ đều là người như vậy thì thế gian này làm sao có không gian cho tiểu nhân sinh sống? Trong lòng hắn nhất thời không nhịn được mà lại hỏi:
- Vậy ở bên trong Kiếm Môn, người bình thường rốt cục có thể tu luyện tới cảnh giới nào?
Nghe thấy lời nói của Diệp Bạch, Kiếm lão không khỏi có một vẻ buồn bã, lão ngẩng đầu lên nhìn trời, im lặng hồi lâu rồi mới nói:
- Kiếm Môn truyền thừa mấy nghìn năm, đệ tử vô số, tuy nhiên có thể tu luyện đến Thiên Kiếm chi trận này thì không quá mười người, đệ tử bình thường trong vòng trăm năm cũng chỉ có thể điều khiển mấy trăm thanh kiếm, tiểu kiếm sĩ thì có thể sử dụng hơn mười thanh kiếm, kiếm đạo khó khăn, kho như với tới trời xanh, gian nan hơn một tầng so với trời xanh.
Nói tới đây, thần sắc của lão không khỏi cảm thấy bùi ngùi, lão không nói gì, thần sắc vô cùng buồn bực, sự đắc ý vừa rồi trong mấy chốc đã tan thành mây khói.
Diệp Bạch thấy thế thì trong lòng không khỏi cảm thấy chút hối hận, hắn nhìn thấy vẻ mặt của lão giả thì biết rằng khuyên giải an ủi cũng vô ích, trong lòng nhất thời mà cảm thấy xấu hổ vô cùng, mà lão nhân kia tựa hồ đã quên hắn vậy, tự chìm đắm trong những năm tháng trước kia, từ từ các ký ức như song chảy lại trong lòng.
Bỗng nhiên, thần sắc của lão nghiêm nghị lại, lão xoay người lại, hướng về phía Diệp Bạch, dùng một giọng nói vô cùng thê lương mà nói:
- Ngươi có muốn học kiếm trận không?
Diệp Bạch đang cảm thấy hối hận, nghe thấy như vậy thì nhất thời không có phản ứng, cả người không kìm nổi mà ngẩn ngơ, hắn kỳ quái nhìn về phía lão giả.
Hai mắt của lão giả sang như sao, rạng rỡ vô cùng, nhìn về phía xa xa rồi lại hỏi: