Hai người nhìn nhau cười, Diệp lão nhìn đến cái túi căng phồng đằng sau lưng của hắn thì nhịn không được mà mở miệng hỏi:
- Ngươi đi lần này biến lâu như vậy là đi đến đâu vậy? Còn nữa, lần này mang vật gì tốt về thì mau mau kéo ra cho lão nhân ta xem.
Diệp Bạch thần bí cười nói:
- Thế nào cũng không để cho lão nhân ông thất vọng, khả năng….
Nói đến đây Diệp Bạch chớp chớp mắt rồi tiếp:
- Còn khiến cho ông chấn động.
Diệp lão cười nói:
- Làm sao được, ta đã nhìn thấy rất nhiều thứ rồi, để khiến cho ta chấn động, trừ phi ngươi lại lấy được Hàn quang kỳ thiết, thứ dị bảo trong thiên hạ như lần trước thì may ra.
Diệp Bạch cười nói:
- Ông xem rồi sẽ biết.
Diệp Bạch hướng về phía lão giả chớp mắt vài cái, lão giả đầu tiên là sửng sốt sau đó phân phó cho tiểu nhị ra ngoài đóng cửa lại, lúc này ông lão mới nhìn Diệp Bạch kinh ngạc hỏi:
- Vật gì mà quý trọng đến mức ngươi muốn ta phải đóng cửa nhà lại vậy?
Diệp Bạch nghiêm túc lại rồi nói:
- Xin mời Diệp lão xem.
Nói xong, Diệp Bạch cởi cái túi trên lưng xuống rồi đặt lên trên quầy. “Ầm” một thanh âm vang lên, vô số tài liệu, dược thảo linh vật hiện ra trước mặt ba người, trong đó có vài thứ phát ra linh quang nhàn nhạt, chính là những vật có linh tính, mắt thường không thể nhìn thấy được.
Những vật này chồng chất lên nhau, xếp thành một tòa núi nhỏ. Diệp lão cùng với tên tiểu nhị, hai người nghẹn họng nhìn trân trân, há to miệng ra, trong lúc nhất thời bọn họ không nói nên lời.
- Cái này, đây là…
Diệp lão cứng họng nói, lão không dám tin vào mắt mình.
Diệp Bạch cười nói:
- Kính xin Diệp lão giữ bí mật, trước khi Huyền Vũ các được mở tại hạ không muốn có nhiều người chú ý quá nhiều đến mình cho nên ba tháng nay thu hoạch của tại hạ đề không lấy ra đổi, nhưng ba tháng nay, tại hạ đều ở trong chỗ sâu nhất Liên Vân sơn mạch mà thu hoạch được.
- Ở Liên Vân sơn mạch, ngươi đến tận Liên Vân Sơn mạch?
Diệp Lão không vừa kinh ngạc, vừa lo lắng nhìn Diệp Bạch hỏi.
Nghe thấy sự lo lắng của Diệp Lão, trong lòng Diệp Bạch cảm thấy ấm áp. Diệp Bạch khẽ gật nhẹ đầu, Diệp lão nhìn thấy hắn không có tổn thương gì cuối cùng mới từ từ thở ra một hơi, chỉ vào Diệp Bạch mà cười mắng:
- Ngươi đó, không lẽ không biết Liên vân sơn mạch là nơi nào, không phải muốn đi thì đi, may mà ngươi chưa mất cái mạng nhỏ, mang lại một đống lớn này trở về.
Thấy vậy, Diệp Bạch cũng chỉ sờ sờ mũi, bất đắc dĩ mà cười khổ một cái. Trước kai hắn thật sự muốn đi một mình, may mắn sao đó gặp được bọn người Diệp Phá Diệp Bất Phàm, gia nhập tiểu đội đó, sau đó sáu người ở cùng một chỗ, xẻ thịt hồng thú, kiếm được thu hoạch lớn cũng là ngoài dự liệu của Diệp Bạch. Mỗi lần trở về hắn đều đem những thứ thu được gửi ở trong “Đien Đương Hành” một tháng tốn một lượng bạc phí bảo vệ, người khác cũng không quan tâm đến vật mà hắn cất chứa là thứ gì. Còn lần này, sau khi trở về hắn lập tức lấy những bảo vật ở “Điển Đương hành” ra, cho nên cái túi này mới lớn như vậy. Trước khi Huyền Vũ các chính thức được mở hắn muốn đem những thứ này đổi lấy điểm cống hiến, ba ngày sau đi vào chọn công pháp cho mình. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Những vật này có hai tháng là do sáu người tổ đội giết Hồng thứu tích lũy mà thành, cũng có một số đồ vật do hắn hái lấy, tổng cộng cũng không dưới một nghìn hai trăm điểm cống hiến, giá trị quả thực không nhỏ. Tuy nhiên trước khi đổi lấy công pháp, Diệp Bạch không muốn bị nhiều người chú ý cho nên mới bảo Diệp lão đóng cửa khách điếm lại rồi mới đem tất cả đổ ra.
- Nhìn xem, vãn bối không phải không có chuyện gì sao? Tiền bối đếm xem tất cả có giá trị bao nhiêu điểm cống hiến.
Diệp Bạch hướng về phía lão giả cười nói.
- Thật là…
Diệp lão nghe vậy thì cười cười, lão hướng về phía những linh thảo chất như hòn núi nhỏ rồi nói:
- Ta ngược lại muốn xem xem ba tháng nay rốt cuộc ngươi kiếm được thứ gì tốt…
Đây chính là mãnh thú cấp hai trung cấp, Hồng thứu, ngươi làm sao mà tìm thấy nơi ở của bọn nó? Nhìn thấy trên quầy thứ này chiếm số lượng lớn nhất, Diệp lão mở to mắt ra hỏi.
Diệp Bạch nhịn không được sờ sờ mũi, nhóm người của hắn tuy rằng không vây ở nơi ở của bọn chúng nhưng ở bên cạnh trông chừng nhiều như vậy thì Hồng thứu cũng đã bị giết một hai phần mười, làm cho bọn chúng không dám đi tán loạn ra bên ngoài. Đây thật đúng là không phải việc thiện. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Để ta tính toán…
Diệp lão cầm lấy bàn tính.
- Những lông vũ này tổng cộng có hai mươi bốn cái, có giá trị không cao, hai mươi điểm cống hiến một cái, thiết vũ này có gái trị năm mươi điểm cống hiến một cái, những thứ này tổng cộng là năm trăm đến sáu trăm điểm cống hiến, như vậy ta tính trung bình cho ngươi, cao hơn một chút là năm trăm tám mươi điểm cống hiến, ngươi thấy thế nào?
Diệp Bạch gật nhẹ đầu, giá tiền này hắn cũng đã ước lượng được cho nên cũng không phản đối mà nói:
- Toàn bộ do Diệp lão làm chủ.
- Được rồi, những thứ này có giá năm trăm tám mươi điểm cống hiến.
Nói xong Diệp lão đem những chiếc lông của Hồng thú gạt sang một bên phía dưới hiện ra những vật khác, lão tiếp tục nhìnthấyấy bốn cái lông vũ đỏ như lửa bằng bàn tay, nhất thời hai mắt của lão sáng lên:
- Đây chính là lông trên đỉnh đầu của Hồng thứu, hồng vũ, vật này quả nhiên là thứ tốt, có giá trị sáu mươi điểm cống hiến một cái, tổng cộng là hai trăm bốn mươi điểm, hợp lại hai thứ này ngươi đã có được không dưới tám trăm điểm cống hiến. Diệp Bạch lần này ngươi ra ngoài thu hoạch thật là lớn, khiến cho ta phải kinh ngạc.
Diệp lão nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Bạch, kinh ngạc cười nói.
Diệp Bạch thấy vậy thì cũng cười cười không nói gì.
- Đây chính là Phong thứ trên người Hồng phong thú, đây chính là Hạc vũ trên người Thanh Hỏa hạc, đây chính là thú trảo trên người trung cấp mãnh thú bào thú. Đây chính là da gấu trên người đế cấp mãnh thú Bạo Phong chi hùng. Đây chsinh là cánh chim trên người đê cấp mãnh thú Hỏa lôi ưng ưng. Hạc vũ có giá trị chín điểm cống hiến một cái, da gấu trên người bạo phong chi hùng có giá trị mười lăm điểm cống hiến, cánh chim trên người đê cấp mãnh thú hỏa lôi ưng có giá trị hai mươi lăm điểm cống hinế, thú trảo trên người Báo thú trung cấp có giá trị ba mươi lăm điểm cống hiến, những thứ này, cộng lại tổng cộng là một trăm bảy mươi bảy điểm cống hiến!
Sau khi tính nửa ngày, mồ hôi lạnh trên trán của Diệp lão từ từ toát ra.
Diệp Bạch cũng không khỏi cảm thấy e ngại mà cười cười. Những thứ này có giá trị không cao nhưng lại vô cùng rườm rà, đều là vô số, ngẫu nhiên trong lúc chém giết mãnh thú trung cấp mà giết bọn nó, tuy nhiên cộng lại cũng có giá trị khá cao, một trăm bảy mươi bảy điểm cống hiến, thật là bất ngờ. Chỉ là chênh lệch cũng không lớn.
Thấy Diệp Bạch không phản đối gì, Diệp lão liền đem những thứ đỏ đẩy qua một bên, trên quầy rốt cuộc còn vài thứ, những thứ trân quý nhất.
- A, đây chính là Thiên Niên hoa thảo, linh thảo cấp hai trung cấp đó, ngươi làm sao mà tìm được vậy?
Sau khi đem mọi thứ dời qua một bên, toàn thân cây linh thảo toát ra màu hồng nhạt, lão cầm cây linh thảo trong tay nhịn không được mà kêu lên.
Linh thảo cấp hai trung cấp, những thứ này cũng không thể gặp nhiều. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Diệp Bạch nói:
- Đây là bất ngờ, ngẫu nhiên mà có được.
Diệp lão cười cười, thâm ý sâu sắc nói:
- Vận khí của ngươi quả thật là lớn!
Hiển nhiên lão không tin lắm, Diệp Bạch nghe vậy thì cũng đành chịu, cái linh thảo này thật sự là hắn vô tình có được nhưng Diệp lão không tin thì hắn cũng không có cách nào, chỉ đành mỉm cười mà thôi.
- Thiên niên hỏa thảo, cấp hai trung cấp dược thảo có giá trị một trăm điểm cống hiến.
- Đây chính là Huyền Băng thảo nhị giai đê cấp, hai cây mỗi cây có giá trị mười lăm điểm cống hiến, tổng cộng là ba mươi điểm cống hiến. Đây là độc thảo Hắc quả phụ, nhị giai đê cấp, mỗi cây mười sáu điểm cống hiến, tổng cộng là bốn mươi tám điểm cống hiến.Tổng giá trị là bảy mươi tám điểm cống hiến.
- A, đây là gì vậy?
Trên quầy lúc này chỉ còn lại ba cây tỏa ra hắc quang nhàn nhạt, dung nhan như tiên lệ, hình dáng kỳ lạ, tràn đầy vẻ mị hoặc không nói nên lời
Quyển 1
Chương 30
Huyền vũ các mở cửa(Thượng) (2)
Dịch: Nhóm dịch black
Nguồn Vipvandan
Qua nửa ngày, Diệp lão mới do dự bất định nói:
- Đây chính là Nhiếp hồn hoa, tam giai đê cấp linh hoa, nghe nói loài hoa này chỉ có ở Thú nguyệt hồ mới có, làm sao ngươi lấy được?
Diệp Bạch bất đắc dĩ nói:
- Đi lầm vào, đi lầm vào…
Diệp lão trừng mắt nhìn Diệp Bạch từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, đơn giản đánh giá hắn mười mấy lần, Diệp Bạch thấy vậy cuối cùng cũng không nhịn được mà nói:
- Diệp lão, ông nhìn ta gì vậy?
Diệp lão trừng mắt nói:
- Ta nhìn xem ngươi có phải là tiểu quái vật biến thành hay không, trời ạ, không chỉ Liên Vân sơn mạch mà ngay cả cấm địa tứ giai Thú Nguyệt hồ ngươi cũng dám xông vào, lại còn sống sót trở về. Tiểu tử, ngươi lần này mang đến kinh ngạc cho ta thật là vô cùng lớn, bằng tất cả những kinh mà trước kia ngươi mang đến cho ta.
Diệp Bạch nghe vậy thì cũng chỉ đành chịu mở to mắt, hắn có thể nói gì đây, hắn không muốn vào thú nguyệt hồ thật sự là hắn ở trong Liên vân sơn mạch lạc đường mà thôi.
- Được rồi, ta cũng không nói với ngươi nữa, coi như tiểu tử nhà ngươi mệnh lớn, chỉ cần ngươi biết rằng mình phải chú ý là được.
Thấy vậy, Diệp lão thu hồi mục quang, một lần nữa nhìn ba cây Nhiếp Hồn hoa màu đen nói: Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
- Ngươi lần này quả là phát đạt, một cây Nhiếp Hồn hoa này có giá trị không dưới hai trăm điểm cống hiến, ba cây cộng lại là sáu trăm điểm cống hiến, lúc này ngươi có được không hề ít điểm cống hiến, mấy thứ này khiên ta kinh ngạc không thôi, thật không biết ba tháng nay ngươi làm thế nào mà được như vậy, ta cũng hoài nghi liệu ngươi được ai bảo hộ hay không nữa. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Nghe vậy, Diệp Bạch cũng hơi kinh ngạc, mặc dù hắn biết Nhiếp hồn hoa tam giai đê cấp có giá trị thực sự không thấp nhưng không ngờ lại cao như vậy, đến hai trăm điểm cống hiến. Con số này khiến cho Diệp Bạch quá kinh ngạc, mà ba cây, sáu trăm điểm cống hiến, thật là phát đạt.
Mà ngay cả bản thân Diệp Bạch cũng đang nằm ở trong mộng, cảm giác thật khong tin nổi. Hắn chỉ lo nhìn chằm chằm vào bây cây hoa màu đen trong tay Diệp lão mà ngẩn người. Diệp lão tính toán một chút, lông vũ hồng thứu giá trị năm trăm tám mươi điểm cống hiến, lông của Xích hỏa, hai trăm bốn mươi điểm cống hiến, một đống nguyên liệu thượng vàng hạ cám mãnh thú, một trăm bảy mươi bảy điểm cống hiến, hai cây linh thảo trung cấp, Thiên Niên thảo có giá trị một trăm điểm cống hiến, hai linh thảo nhị giai đê cấp, Huyền Băng thảo cùng với nhị giai đê cấp Hắc Quả Phụ tổng cộng là bảy mươi tám điểm cống hiến. Sau đó là ba cây tam giai đê cấp linh hoa, Nhiếp Hồn hoa, mỗi cây giá trị hai trăm điểm, ba cây sáu trăm điểm, tổng cộng là một nghìn sáu trăm bảy mươi lăm điểm cống hiến! Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Lão giả cầm lấy Minh tạp của Diệp Bạch, Minh tạp từ ba trăm tám mươi lăm điểm cống hiên sau một khắc đã lên tới hai nghìn không trăm lẻ sáu điểm.
Đây là không tính tới nội đan của mãnh thú tam giai đê cấp Tử Giác Phi Mãng. Nếu không hiện tại con số sẽ không dừng lại ở hai nghìn không trăm lẻ sáu. Mấy con số này hiện ra, Diệp Bạch cảm thấy bất ngờ không tin nổi.
Trước đó mục tiêu của hắn chỉ là một bộ công pháp đê cấp năm trẳm điểm mà thôi.
Vô cùng hạnh phúc, giờ khắc này, đừng nói là một bộ công pháp cấp thấp, cho dù một bộ công pháp cấp cao Diệp Bạch cũng dư điểm cống hiến. Thậm chí hắn còn có thể đổi một số vật khác. Ở trong Huyền vũ các, không chỉ có một bộ công pháp mà thôi, còn có rất nhiều đan dược tu luyện, thậm chí còn có những Huyền binh đê cấp của Diệp gia, chỉ là những vật này có giá trị không ít, phải trả bằng một số điểm cống hiến kinh người mà thôi.
- Lấy minh tạp ra đi!
Diệp lão tức giận nói, hiển nhiên đối với việc Diệp Bạch giấu diếm mình, lại không ngậm miệng mà nhìn mình trân trối, lão vô cùng bất mãn.Chir có điều lúc nói chuyện khóe miệng của lão nhịn không được nở ra một nụ cười, hiển nhiên thành tựu của Diệp Bạch cũng là thành tựu của lão, trong lòng của lão thay Diệp Bạch mà cao hứng.
Diệp Bạch nghe vậy vội lấy minh tạp ở trong người ra cung kính đưa tới. Diệp lão thấy vậy liền tiếp nhận, ngón tay của lão khẽ chạm vào dó, trong nhất thời những con số ở đó liền nhảy lên, ba trăm tám mươi lăm điểm đã chuyển thành hai nghìn không trăm lẻ sáu điểm.
Diệp lão đưa minh tạp cho Diệp Bạch rồi kỳ quái nói:
- Lần này ngươi không cần Huyễn Tâm thảo sao?
Diệp Bạch cười cười nói:
- Không cần, thứ đó từ nay về sau không cần nữa, cảm ơn ông, Diệp lão, xin tạm biệt.
Nói xong, Diệp Bạch tiêu sái vung tay lên tiếp nhận minh tạp, xoay người đi ra khỏi Trân linh các. Có không gian ảo cảnh kiếm thạch hắn còn cần gì Huyễn Tâm thảo nữa? Trong kiếm thạch có vô số không gian ảo cảnh, so với Huyễn Tâm thảo thì lợi hại hơn rất nhiều, cũng khủng bố hơn rất nhiều lần, với lực ý chí hiện tại của Diệp Bạch, chỉ sợ cho dù nuốt cả cây Huyễn Tâm thảo cũng không có chút phản ứng gì.
Cho nên từ nay dĩ nhiên hắn sẽ không đổi lấy vật vô dụng này nữa. Tiếp nhận minh tạp xong, Diệp Bạch liền hướng về phía Diệp lão khom người chào, nói lời cảm tạ sau đó mới ra khỏi tiểu điếm.
Nhìn theo bóng lưng của Diệp Bạch, Diệp lão không khỏi trầm tư, hôm nay lão đã cảm nhận từ trên người Diệp Bạch một khí tức cường đại tự tin, trước kia vô luận làm gì hắn đều vô cùng câu thúc, nghiêm cẩn, tựa hồ như là trốn tránh nhưng lần này sau khi trở về cả người của hắn toát ra một vẻ biến hóa rất kỳ lại, có một vẻ phóng đãng, không câu nệ, ra vẻ vấn đề gì cũng có thể giải quyết, khống chế cảm giác của mình. Loại cảm giác này chỉ có những người trong lòng kiên định mới có được.
Nói thật khi nhìn thấy Diệp Bạch vui như vậy trong lòng Diệp lão cũng cảm thấy cao hứng, lão vui mừng cười cười, tuy không biết trong khoảng thời gian gần đây Diệp Bạch đã xảy ra chuyện gì, trải qua những gì nhưng mà đối với người thanh niên này lão có một hảo cảm vô cùng lớn, lão bỗng nhiên hi vọng hắn có thể tiến xa hơn, lên được cao hơn.
Mà hiện tại ở trên người Diệp Bạch đã phát sinh một chuyện kỳ diệu.
Cho nên Diệp Bạch không khỏi cảm thấy cao hứng.
Ba ngày sau, lễ đổi đại điển diễn ra, người thanh niên này nhất định sẽ khiên cho tất cả phải kinh ngạc. Nghĩ đến con số kinh khủng trên minh tạp kia, hai nghìn không trăm lẻ sáu, Diệp lão không khỏi cười vui mừng.
Mấy con số này, ở ngoại tông chỉ sợ mấy trăm năm nay vẫn chưa xuất hiện một lần nào.
Đến lúc đó không biết những trưởng lão, chấp sự môn chứng kiến Diệp Bạch đổi công pháp sẽ có ánh mắt thế nào. Diệp lão cũng rất mong chờ ba tháng sau, đệ tử ngoại môn thí luyện sẽ có điều hay để xem.
Ba tháng sau, đệ tử ngoại tông thí luyện, mục đích chỉ có một chính là chọn ra mấy người hàng đầu để đưa vào Diệp tông, chính thức trở thành đệ tử nội tông Diệp gia, từ nay về sau hưởng thụ những đãi ngộ không giống như đệ tử ngoại tông. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải tiến vào được Huyền Vũ các cái đã.
Nếu như ngay cả một quyển Huyền khí công pháp đê cấp mà cũng không có được thì cuộc thí luyện sau này cũng không có một chút ý nghĩa gì, lúc đó những đệ tử ngoại tông sẽ vô cùng bất mãn, phá xuất ngoại tộng hoặc trở thành một tiểu chi nhánh hoặc đi làm một tiểu chấp sự của gia tộc, cả đời không thể nào tiến lên làm Huyền sĩ được.