Nghĩ đến chuyện này, Diệp Bạch âm thầm cắn chặt răng lại, trong lòng của hắn không kìm nổi có một ngọn lửa cháy rực, đây là ngoại viện chỉ sợ không có một người nào ở đây có thể ngờ được, trước mắt bọn họ, một người không có tư chất, lại thiếu đan dược phù trợ tu luyện lại càng không có chỗ dựa, thiếu người chỉ điểm lại có thể tu luyện đến trình độ Huyền khí tầng thứ tám như vậy.
Huyền khí một khi tới tần thứ mười thì đó chính là cảnh giới của Huyền giả, khi đi tới tầng thứ mười đỉnh phong của Huyền khí thì có thể bắt đầu tiến vào cảnh giới của Huyền sĩ.
Mà một khi trở thành Huyền sĩ thì bất luận tư chất, xuất thân, địa vị như thế nào thì cũng sẽ tự động được thăng cấp tới đệ tử nội tông, hưởng sự cung phụng của gia tộc, được nghi trượng đường phân phối đan dược, công pháp, được các vị sư trưởng chỉ điểm, một khi lập công thậm chí còn có khả năng được thưởng cả những Huyền binh vũ khí trân quý.
Huyền binh vũ khí chính là thứ không thể thiếu trong cuộc đời mỗi huyền sĩ, người bình thường cả đời cũng không có cơ hội để gặp được một lần. Tuy chỉ là binh khí thường phàm nhưng cũng là không thể thiếu được của Huyền sĩ. Một khi đưa huyền khí vào nó, nó sẽ phát huy được thực lực chân chính của Huyền sĩ.
Cho nên, có một thanh Huyền binh luôn luôn là khát vọng lớn nhất của mỗi Huyền sĩ, càng không bàn tới những người chưa được sở hữu Huyền binh vũ khí như đám người Diệp Bạch.
Hiện tại, những đệ tử bình thường ngoài trừ một số người giàu có thì những người khác cũng giống như Diệp Bạch, đều không có gì cả, đan dược, công pháp, huyền binh, và kể cả người chỉ điểm. Nhưng trước đó bọn họ phải tích góp từng chút một điểm cống hiển, chỉ có như vậy, vào ba tháng sau, khi gia tộc diễn ra lễ đại điển bằng vào điểm cống hiến tích góp đó mà có thể vào trong Huyền Vũ các đổi lấy một bộ công pháp đê cấp.
Hai bàn tay nắm chặt lại, Diệp Bạch bước nhanh hơn so với trước kia, một lần nữa hắn đi qua khoảng sân bằng cẩm thạch và tòa lầu các mang nặng phong cách xa xưa kia. Nhìn lên trên lầu, hắn thấy ba chữ Huyền Vũ các, thấy ba chữ này, cước bộ của Diệp Phàm lại càng thêm kiên định, hướng về phía chỗ đó mà đi đến. Chỉ trong chốc lát, hắn đã nhìn thấy cái tiểu lộng âm u kia, sau đó hắn tiến vào căn phòng nhỏ của mình.
Diệp Bạch đẩy cửa vào bên trong, tất cả mọi thứ đều diễn ra như bình thường. Hắn khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, bộ ngực hô hấp lên xuống phập phồng. Thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng đã hòan tòan bình tĩnh, chuyện hôm nay phát sinh cũng chỉ khiến cho sự kiên định trong lòng của hắn càng ngày càng tăng thêm mà thôi.
Diệp Bạch biết, người vừa rồi chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, dựa vào chút quan hệ với muội phu mà cáo mượn oai hùm, nếu như muội phu của hắn thật sự có quyền lực thì đã sớm cất nhắc hắn lên vị trí béo bở rồi, chứ làm gì đến nỗi vẫn phải ở chỗ Luyện Võ các không có lợi lộc này. Nhưng chỉ với người như vậy mà đã có thể khoa tay múa chân với mình, khuất nhục bức lui mình.
Nếu vừa rồi mình nhịn không được động thủ với hắn thì chỉ càng trúng ý của hắn, mình chắc chắn sẽ bị trục xuất ra khỏi ngoại tông, vì một người nhỏ bé như vậy mà hỏng cả đại mưu, thật không đáng giá.
Cho nên, Diệp Bạch nhịn xuống, xoay người bước đi, cho dù Diệp Mỹ Trúc giảng sư của Luyện Võ đường gọi lại hắn cũng không nghe.
Mặc dù thời điểm đó hắn hoàn toàn có thể đi theo sau Diệp Mỹ Trúc mà vào, lão già mặt dài đó cũng không dám ngăn cản tuy nhiên hắn càng không thể chịu đựng nổi mình phải dựa vào một nữ tử bảo vệ, cho nên hắn thà rời đi, hắn cũng muốn thề rằng, một ngày nào đó, mình phải đường đường chính chính, không ai dám ngăn cản mà tiến vào Luyện Võ các chứ không giống như hôm nay, hoặc là phải rời đi, hoặc là phải đi theo sau một nữ tử để vào Luyện Võ các.
- Nếu như ta có thực lực Huyền sĩ, nếu như…
Nghĩ đến đây, trong óc của Diệp Bạch không kìm nổi lại hiện ra hình ảnh lão già mặt dài kia nhìn về phía mình với vẻ mặt khinh thường, từng lời nói chê cười:
- Không có tiền tài, không có địa vị, không có chỗ dựa, không có thực lực… Cái gì cũng không có, người như ngươi cũng xứng tiến vào Luyện Võ các hay sao?
- Không sai tất cả những thứ đó ta đều không cso!
- Nhưng ta có nghị lực, có kiên trì, có sự phấn đấu vĩnh viễn không bao giờ khuất phục.
- Ta còn có Huyễn Tâm thảo có thể tăng thực lực của ta lên.
- Ta sẽ không thua bất kỳ ai, tuyệt đối không.
- Diệp lão nhân, ngươi cứ chờ đó, đợi khi ta trở thành đệ tử nội tông, một ngày nào đó ta nhất định sẽ trở về.
Trong lòng Diệp Bạch không ngừng mạnh mẽ nói với chính mình. Kỳ thật vừa rồi hắn không phải không trả nổi số tiền đó. Mấy năm nay, thực lực tăng lên, hắn cũng đi săn mãnh thú dễ dàng, mỗi khi kiếm được thứ tốt mà không đổi thành điểm cống hiến được hắn lại bán để lấy ngân lượng. Ví dụ như da lông mãnh thú, thịt thà, thậm chí là lông chim, đều là thứ tốt, miễng cưỡng cũng đủ cho Diệp Bạch đủ thu chi, thậm chí là có lợi nhuận.
Mười lượng bạc, hắn không để ý.
Tuy nhiên hắn không muốn đưa.
Đưa tức là chịu khuất phục. Diệp Bạch là một người trời sinh tính tình ngông cuồng, xương cốt hắn có thể gãy, có thể mất nhưng tuyệt đối không thể chịu khuất phục, ngay cả vận mệnh hắn cũng phản kháng lại, há có thể chịu khuất phục trước một lão già sắp xuống mồ?
Hắn cũng không phải sợ Diệp lão nhân, sợ hãi ngoại công muội phu của hắn là nghi trượng đường. Nếu hắn hiển lộ thực lực của mình, cho dù là ngoại công nghi trượng đường cũng không dám đối phó thẳng với hắn, đó là phá hư quy củ của gia tộc.
Tuy nhiên, hắn tức giận là bị người này khinh thường. Bị một loại ánh mắt ti tiện, khinh bỉ, xem thường. Cảm giác bị vũ nhục này, hôm nay ngay cả Diệp lão nhân dám đối xử như vậy với mình, vậy thì sau này còn biết bao người sẽ đối xử với mình như vậy nữa. Trên thới gian này, những đôi mắt chó khinh thường quá nhiều, chỉ có cách duy nhất là tăng thực lực của mình lên, trở thành một con người có thực lực mới có thể khiến cho bọn hạ nhân chó má đó nịnh nọt mình.
Nói như vậy để biết thực lực của mình vẫn chưa đủ, nếu mình có thực lực mạnh mẽ thì loại chuyện này chắc chắn sẽ không bao giờ có chuyện phát sinh.
Nghĩ đến đây, Diệp Bạch cắn răng một cái, bàn tay của hắn nắm chặt lại, sau đó đưa vào trong hốc lấy ra hai cây rưỡi Huyễn Tâm thảo trong bao ra, sắc mặt của hắn bắt đầu âm tĩnh bất định, dần dần trên khuôn mặt hiện ra một thần sắc kiên nghị. Hắn duỗi tay ra, lấy ra một phần nhét vào trong miệng, rồi lập tức nhắm mắt lại, một lần nữa tu luyện.
Tuy rằng ngày hôm qua hắn đã ăn tuy nhiên hôm nay lồng ngực của hắn đã phải uất nghẹn một hồi, nếu như không phả ra thì không tốt, lâu ngày tích tụ sẽ hại thân, trở ngại đến việc tu luyện của hắn. Cách giải quyết tốt nhất chính là đem sự uất hận đó hóa thành động lực để mình tu luyện.
Một lát sau trên trán của Diệp Bạch đã xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, lúc này sự đau khổ đã tăng so với tối hôm qua hơn một phần nữa, càng ngày càng kịch liệt. Bởi vì hôm qua hắn đã ăn một lần, hôm nay lại dùng thêm một lần nữa, loại thống khổ này tăng lên gấp bội, càng khó có thể tiếp nhận được. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Chỉ trong chốc lát, cả người của Diệp Bạch đã giống như vừa từ hồ nước đi lên vậy, toàn thân của hắn trở nên run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, làn da đỏ rực lên, tựa như là muốn nứt ra vậy. Một số nơi bắt đầu chảy máu, mà cánh tay của hắn, gân xanh bắt đầu nổi lên, rối rắm vặn vẹo, thoạt nhìn khiến cho người ta rợn cả người, không dám nhìn lại gần.
Mà giờ phút này, thân thể của Diệp Bạch ở trong thiên địa tự do phát ra từng luống khi, ở trên người toát ra từng làn hơi trắng giống như là sương mù, nhanh chóng du nhập vào cơ thể của Diệp Bạch. Mà Huyễn Tâm thảo bị hắn ăn vào cũng bắt đầu hòa tan, cuối cùng biến thành một luồng nguyên khí màu trắng, thuận theo thiên địa mà di động, từ từ nhập vào xương cốt da thịt của Diệp Bạch. Ở đan điền, có một luồng khí lưu chuyển, đỉnh đầu Diệp Bạch cũng toát ra từng luồn bạch khí, tựa như là cả người hắn vừa được vớt ra từ trong một hồ nước nóng vậy, thời gian lúc này không còn ý nghĩ nữa, một khắc, hai khắc, một canh giờ, hai canh giờ, cả đêm rất nhanh trôi qua.
Bỗng nhiên, toàn thân Diệp Bạch trở nên run rẩy, hơi thở của hắn bắt đầu gấp gáp. Ầm một tiếng, tất cả năng lượng trong thiên địa đều biến mất, Diệp Bạch mở to mắt ra, vẻ mặt mỏi mệt, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
- Tầng thứ tám đỉnh phong, trong vòng một tháng mình đã từ Huyền khí tầng thứ tám ở giai đoạn cao cấp đột phá đến Huyền khí tầng thứ tám đỉnh phong, từng bước từng bước tiến vào tầng thứ chín Huyền khí.
- Với tiến độ này, cho dù tìm khắp ngoại viện chỉ sợ cũng không có một người nào.
- Cho dù là nội viện, đạt tới Huyền khí tầng thứ chín cũng không quá ba người.
Diệp Bạch thật không ngờ, sự kiện bất ngờ lúc nãy lại khiến cho hắn đột phá. Bằng vào một phần tư dược lực Huyễn Tâm thảo đã phá tan giai đoạn đỉnh phong tầng thứ tám Huyền Khí, khoảng cách với tầng thứ tám Huyền Khí cũng chỉ cách một khoảng ngắn nữa thôi.
Vui sướng qua đi chính là hư thoát. Tứ chi của Diệp Bạch lúc này tựa hồ như đã cứng ngắc, quần áo hắn cũng trở nên ướt đẫm không ít nơi đã bị máu nhuộm đỏ. Một số nơi như ngón tay thậm chí không thể động đậy.
Đây là hậu quả của việc liên tục dùng Huyễn Tâm thảo, không có thời giờ để tĩnh dưỡng. Diệp Bạch nghĩ nghĩ một lúc rồi đứng lên, ở phía sau không có người dìu hắn. Diệp Bạch cười khổ một cái, hắn cũng không thể tiếp tục mà đành té ngã xuống mặt đất, yên lặng thương thức mức độ cao nhất của Huyền Khí tầng thứ tám.
Trong cơ thể Huyền khí đã tăng thêm một lượng thể tích lớn, màu sắc cũng biến thành màu trắng đậm. Nghe nói, một khi Huyền khí đột phá lên tầng thứ chín, màu trắng đậm sẽ chuyển sang màu trắng ngà đến tầng thứ mười sẽ gần như trong suốt. Một khi tiến vào giai đoạn Huyền Sĩ, Huyền Khí sẽ hóa thành dịch lỏng.
Mấy canh giờ sau, cuối cùng ngón tay của Diệp Bạch cũng cử động được. Cánh tay trái của hắn bắt đầu có tri giác, sau đó từ từ hai chân cũng dần dần khôi phục lại được. Tuy cảm giác đau nhói vẫn còn nhưng vẫn còn có thể đứng lên. Diệp Bạch chống tay xuống, cố nén sự đau nhức toàn thân, đem toàn bộ thân hình bò trên mặt đất, khoanh chân ở bồ đoàn ngồi, yên lặng tĩnh dưỡng rồi đứng lên.
Thực lực tuy tăng cao nhưng thân thể của hắn lại bị tổn hại không nhỏ. Bây giờ nếu không lập tức vận công chữa trị chỉ sợ sẽ mang lại di chứng gì đó, điều đó thì không tốt. May mắn là chuyện này đã thành cơm bữa với Diệp Bạch, liên tiếp mấy canh giờ sau, Diệp Bạch đã có thể từ trên mặt đất đứng lên, tinh thần rạng rỡ, cả người tràn ngập khí lực.
Tinh thần no nê, thể xác và tinh thần đều đã hồi phục đến trạng thái cao nhất