Lý Trung thấy trên tảng đá bên cạnh Dương Thạc đặt Huyết Tinh Thạch Nhũ thì nhận ra ngay.
- Sao có thể, tại sao súc sinh nhà ngươi có được chí bảo này?
- Huyết Tinh Thạch Nhũ là linh dược khiến tốc độ tu luyện võ đạo tăng gấp hai lần, thiên tài địa bảo vạn kim khó cầu. Trấn Quốc Công phủ chúng ta, thậm chí là hoàng cung đại nội đều không có chí bảo như vậy. Năm đó Quốc Công gia ở tỷong mười vạn đại sơn man hoang tìm được một khối nhỏ Huyết Tinh Thạch Nhũ, cho đại thiếu gia ăn vào khiến đại thiếu gia trong vòng một năm từ tôi thể trung giai đột phá đến luyện khí trung giai, lúc này mới thành tựu danh hiệu 'Kinh sư đệ nhất thiên tài' của đại thiếu gia.
- Tại sao chỗ của ngươi có Huyết Tinh Thạch Nhũ?
Mắt Lý Trung sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Huyết Tinh Thạch Nhũ, kinh ngạc hỏi.
Năm đó Trấn Quốc Công, Dương Thiên từng được một khối Huyết Tinh Thạch Nhũ nhỏ.
Khối Huyết Tinh Thạch Nhũ này cho đích trưởng tử của Trấn Quốc Công phủ ăn vào, Lý Trung từng trông thấy, nếu không thì lão không thể nào liếc mắt liền nhận ra Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Lý Trung nói một phen khiến lòng Dương Thạc trầm xuống.
Giờ phút này, Dương Thạc thấy rõ trừ Lý Trung ra thì năm tên thợ săn khác cũng mắt sáng rỡ, toàn bộ ánh mắt tập trung vào khối Huyết Tinh Thạch Nhũ đó.
- Võ đạo chí bảo linh dược?
- Tốc độ tu luyện tăng gấp hai lần?
Năm tên thợ săn không hề che giấu sự khát vọng Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Vốn năm tên thợ săn không muốn nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa Lý Trung và Dương Thạc, nhưng bây giờ biết bên người hắn có linh dược chí bảo Huyết Tinh Thạch Nhũ, năm tên thợ săn không thể nào không động lòng.
Giọng Lý Trung lại vang lên:
- Tốt, tốt, không ngờ lão phu gặp Huyết Tinh Thạch Nhũ tại đây. Dương Thạc, hãy ngoan ngoan giao ra Huyết Tinh Thạch Nhũ thì lão phu có thể tha cho ngươi một mạng. Huyết Tinh Thạch Nhũ này chỉ có thiếu gia, tiểu thư của phu nhân chính mới có tư cách hưởng dụng, ngươi là thứ tử ti tiện cũng mơ chiếm giữ Huyết Tinh Thạch Nhũ sao? Nếu lão phu mang Huyết Tinh Thạch Nhũ quay về Trấn Quốc Công phủ thì phu nhân sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ta trăm lượng hoàng kim, thần binh lợi khí, thậm chí là cao giai công pháp. Khi đó lão phu mới là một bước lên trời.
Lý Trung nói với năm tên thợ săn ở đằng sau:
- Các vị, Huyết Tinh Thạch Nhũ này không phải người như chúng ta có thể hưởng dụng. Tư chất của chúng ta không cao, tu là thấp giai công pháp, cho dù dùng Huyết Tinh Thạch Nhũ, cho dù tăng tốc độ tu luyện lên gấp đôi thì sao? Không bằng hiến cho phu nhân, khi đó phu nhân tùy tiện ban cho vài viên đan dược đủ để chúng ta đột phá.
Người năm tên thợ săn run lên, lập tức hiểu được Huyết Tinh Thạch Nhũ có thể tăng tốc độ tu luyện lên gấp đôi thì sao? Đối với bọn họ thì không thực tế bằng Trấn Quốc Công phủ ban thưởng.
- Các vị, các ngươi bắt giữ Dương Thạc, ta đi lấy Huyết Tinh Thạch Nhũ!
Lý Trung quát khẽ, lắc người, mặc kệ Dương Thạc lao thẳng tới tảng đá gần đó đặt Huyết Tinh Thạch Nhũ.
- Hiệp trợ Lý lão quản gia, lấy đến Huyết Tinh Thạch Nhũ!
Năm tên thợ săn lập tức lắc người lao hướng Dương Thạc.
Keng keng!
Hai tên thợ săn đi trước rút ra lợi nhẫn giắt bên hông mạnh chém vào hai vai Dương Thạc, rõ ràng là muốn kiềm chế hắn.
- Tất cả đều ra tay sao?
Lý Trung cùng năm tên thợ săn ra tay, một vị cường giả đỉnh tôi thể cướp đoạt Huyết Tinh Thạch Nhũ, năm tên tôi thể cao giai cường giả liên hợp công kích Dương Thạc, tất cả dù xảy ra vội vàng nhưng không ra ngoài dự đoán của hắn.
- Muốn cướp đoạt Huyết Tinh Thạch Nhũ hiến cho chủ tử của các ngươi, vẫy đuôi xin ăn sao? Các ngươi quá xem trọng chính mình, hôm nay đừng nói là không cướp được Huyết Tinh Thạch Nhũ, các ngươi đừng hòng rời đi được!
Lý Trung nói và làm đã chọc giận Dương Thạc hơn cả năm tên thợ săn.
- Cũng được, các ngươi đã thấy Huyết Tinh Thạch Nhũ rồi, nếu tha cho về thì các ngươi sẽ bẩm báo cho mẹ cả, khi đó mẹ cả phái cao thủ lại đây, sưu tầm xung quanh thì khó giữ được tất cả Huyết Tinh Thạch Nhũ trong hang lớn kia.
- Một khi đã như vậy, thế thì các ngươi đều ở lại đây đi!
Dương Thạc quát khẽ, đối mặt công kích từ hai tên thợ săn trước mắt, hắn không thèm né tránh, đón đỡ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Song quyền đánh ra, thẳng đánh hướng ngực của hai tên thợ săn.
Thấy Dương Thạc không chút né tránh mà còn nghênh kích, hai tên thợ săn hừ lạnh một tiếng:
- Muốn chết!
Trường đao dài hơn cánh tay Dương Thạc, không chờ nắm đấm của hắn công kích bọn họ thì trường đao sẽ cắt hắn thành mấy khúc.
Nhưng tình huống trong tưởng tượng đã không xảy ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Không chờ trường đao của hai thợ săn chạm tới người Dương Thạc thì nắm đấm của hắn bắn ra hai khí kình xoắn ốc hùng hồn, cách ba, bốn thước đập trúng ngực của họ. Xoẹt một tiếng, ngực áo của hai tên thợ săn bị khí kình xoắn ốc nghiền nát, xé rách. Cùng lúc đó, khí kình xoắn ốc nhanh chóng chui vào ngực của hai người. Mặt hai thợ săn trắng bệch.
- Phụt.
- Phụt.
Máu phun ra, hai tên thợ săn té xuống đất.
Cùng lúc đó, thợ săn thứ ba đã tới trước mặt Dương Thạc, chủy thủ trong tay chưa đâm vào người hắn đã bị một trảo bắt lấy cánh tay. Xẹt một tiếng, nguyên cánh tay bị xé rách, thợ săn này phát ra tiếng hét thảm.
Hai tên thợ săn còn lại cầm cung nỏ chuẩn bị trợ giúp áp chế Dương Thạc, giờ thấy hắn trong chớp mắt trọng thương ba người thì hai tên thợ săn này cùng biến sắc mặt, thân hình rung lên, cung nỏ suýt rớt xuống đất.
Giờ phút này, Dương Thạc mặc kệ hai tên thợ săn.
Lý Trung sớm tới bên trên tảng đá, bàn tay chộp lấy muốn bắt đi khối Huyết Tinh Thạch Nhũ.
- Đám thợ săn này không đáng lo, đối phó với Lý Trung trước đã.
Cùng lúc đó, Dương Thạc vọt hướng Lý Trung.
Mắt thấy tay phải của Lý Trung chạm hướng Huyết Tinh Thạch Nhũ thì nghe thấy trên bầu trang vang tiếng ưng kêu.
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng lao xuống, hai trảo công kích Lý Trung.
Phát hiện đến Huyền Ưng công kích, Lý Trung biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Lý Trung từ bỏ bắt Huyết Tinh Thạch Nhũ, chớp mắt lùi ra sau, miễn cưỡng trốn khỏi Huyền Ưng công kích. Chính lúc này Dương Thạc tới sau lưng Lý Trung, vuốt phải mạnh cào vào lưng của lão.
- Tiểu súc sinh dám đánh lén lão phu? nguồn tunghoanh.com
Lý Trung nanh tranh cười, vội xoay người, đánh một đấm đỡ vuốt của Dương Thạc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Quyền trảo va chạm, Lý Trung xoay người biến sắc mặt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Khí kình xoắn ốc phát ra từ bàn tay của Dương Thạc, chớp mắt quấn vào cánh tay Lý Trung. Vang tiếng xèo xèo, nguyên ống tay áo của Lý Trung bị khí kình xoắn ốc xé rách, quan trongj nhất là khí kình xoắn ốc xâm nhập vào trong tay của lão, nghiền nát mạch máu, kinh mạch.
Mặt Lý Trung lộ vẻ cực kỳ khó tin:
- Không thể nào!
Nhưng ngay sau đó, Dương Thạc hút dài, tay trái đánh ra một đấm trúng ngực Lý Trung. Lúc này Lý Trung không dám cứng rắn chống đỡ, bản năng giơ cánh tay phải lành lặn, muốn ngăn cản nắm đấm của Dương Thạc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Chính lúc này, tiếng sấm sét thú rống vang lên, Lý Trung cảm thấy như bị một con hồng hoang Huyền Ưng ác điểu đè ép. Hồng hoang ác điểu hơi động móng vuốt là Lý Trung sẽ bị xé rách, lão trợn to mắt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
vang tiếng nổ điếc tai, Dương Thạc đánh một đấm vào cánh tay phải của Lý Trung. Cánh tay phải lành lặn của Lý Trung kêu két một tiếng vỡ ra, trên nắm đấm của hắn còn sót sức mạnh đấm vào ngực lão. Hai tiếng nổ, ngực Lý Trung vỡ ra, liên tục lùi mấy bước, kiệng hộc ngụm máu.
- Phụt.
- Khí kình xoắn ốc ... Hổ báo lôi âm ... Sao có thể, sao có thể ...
Lý Trung trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thạc, trong mắt tràn đầy khó tin.
Nhưng giây tiếp theo mặt Dương Thạc lạnh lùng không nói một lời như tia chớp lao tới trước mặt Lý Trung, giơ cước đá vào bụng gã. Thân hình khô gầy của Lý Trung bị đá văng tới mép vách núi, sau đó người rớt xuống. Lý Trung chưa rơi xuống đáy vực thì đập vào vách đá núi, thành thịt nát.
Một trảo, một quyền, một cước, trong ba chiêu cường giả đỉnh tôi thể chết.