“Cố Diễn, sắp xếp xe, đưa Tĩnh Đình đến nhà họ Nam.”
Nam Quân dừng bước, xoay người lại, anh ta nhìn Nam Cảnh Thâm với vẻ khó mà tin, “Chú tư, chú có ý gì vậy?”
“Hôn sự của cháu, được ông nội cháu đồng ý, đàn ông nhà họ Nam, tối kỵ nhất là không chịu trách nhiệm, nếu cháu cưới, vậy cô ta là vợ của cháu.”
Nam Cảnh Thâm bình thản nói, nhưng giống như khơi dậy ngàn tầng sóng trên mặt hồ.
Rõ ràng là Nam Quân rất tức giận, từ trên xuống dưới nhà họ Nam, anh ta chỉ sợ mỗi chú tư, lại nghĩ tới ánh mắt cha nhìn anh ta khi rời đi, bây giờ anh ta không chỉ có cục diện rối rắm phải thu thập, còn phải nghĩ xem lát nữa về nhà giải thích thế nào.
Ai bảo mối hôn sự này, là anh ta cố chấp muốn.
Đối với Tiêu Chấn Hải mà nói, có những lời này của Nam Tứ gia, thân phận mợ chủ của Tiêu Tĩnh Đình xem như ngồi chắc rồi.
Ở Hải Thành, nhà họ Nam là thần thoại.
Vị này vừa mới về nước liền nắm giữ quyền hành ở Hoa Thụy, lại càng giống như thần.
Bình thường ông ta đâu thể tiếp xúc được với loại người như vậy, cho nên nhìn thấy người như vậy, ông ta tiến lên nịnh nọt, khi nói chuyện mang theo ý tứ khúm núm lấy lòng, “Tứ gia nói rất đúng, người trẻ tuổi dễ kích động, đợi cơn tức qua đi, giải thích mọi chuyện thì hiểu lầm sẽ được cởi bỏ hết.”
Nam Cảnh Thâm nghiêng đầu, chỗ đuôi mắt hẹp dài ngưng tụ ra chút kiêu căng, “Ông là?”
Hai chữ ngắn ngủi, nhưng giống như hai cái tát tát vào mặt Tiêu Chấn Hải.
“Có lẽ cậu không biết tôi, tôi là cha của Tĩnh Đình, cũng là tổng giám đốc của Tiêu thị, đây là danh thiếp của tôi, cậu…”
Tiêu Chấn Hải lấy một tấm danh thiếp ra, cầm danh thiếp bằng hai tay rồi hơi cúi người, cung kính đưa danh thiếp.
Nam Cảnh Thâm không nhận lấy, anh liếc mắt nhìn thư ký Cố Diễn ở bên cạnh một cái, Cố Diễn nhận lấy danh thiếp, nhưng không nhìn, bỏ luôn vào trong túi quần tây.
Sắc mặt Tiêu Chấn Hải lập tức khó coi, nhưng không dám biểu hiện ra mặt, “Sau này chúng ta là thông gia rồi, mong cậu thông cảm nhiều hơn.”
Người đàn ông không đáp lại, hơi thở lạnh lùng, hoàn toàn không để Tiêu Chấn Hải vào mắt.
Bỗng nhiên đôi mắt sắc bén nhìn về phía cô gái trong ngực, “Có sao không?”
Ý Ý không ngờ anh sẽ đột nhiên nói chuyện với cô, đôi mắt cô khẽ đảo, lông mày hơi nhíu lại, cố gắng nói với giọng điệu thoải mái: “Không sao, mảnh vụn thủy tinh đã được tôi nặn ra rồi, máu cũng ngừng chảy, không sao đâu.”
“Đưa cho tôi xem.”
Ý Ý đỏ mặt, ngửa đầu là rất gần hô hấp của anh.
Cô rụt tay xuống, vẫn bị anh nắm lấy.
Đại sảnh rộng như vậy, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía này, Ý Ý không quen lắm, cô chỉ muốn tránh đi: “Thật sự không sao đâu, đừng nhìn nữa.”
Tiêu Tĩnh Đình giật mình, cô ta không ngờ, vậy mà Tiêu Ý Ý quen người như vậy, cô ta sợ Tiêu Ý Ý tố cáo, lại liên hệ vừa rồi Nam Cảnh Thâm che chở cô ta trước mặt Nam Quân như vậy, nên lá gan cô ta cũng lớn hơn, “Chú tư, lúc cháu đẩy em ấy không dùng nhiều sức, chúng cháu chỉ đùa thôi, chú không biết, Ý Ý luôn thầm mến Nam Quân, em ấy thấy cháu kết hôn, không cam lòng, nên mới gây chuyện trong hôn lễ của cháu.”
Có thể mặt không đỏ lật ngược phải trái, chỉ có Tiêu Tĩnh Đình mới làm ra được.
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Ý Ý thật sự có chút chán ghét, dù sao trên người bị hắt không ít nước bẩn, cô hừ nhẹ một tiếng, lười chẳng muốn nói, đỡ bị người ta chê cười.
Nam Cảnh Thâm cúi đầu thấy cô vì tức mà mặt đỏ bừng, đôi mắt hơi nheo lại, vừa vặn lông mày hơi nhíu lại giãn ra rồi.
“Cô gọi tôi là chú tư sao?” Anh lạnh giọng mở miệng, đôi mắt khẽ liếc nhìn Tiêu Tĩnh Đình, “Ai cho cô dũng khí này, tiếng chú tư này để cô gọi à, cô còn chưa đủ tư cách gọi đâu.”