Nam Cảnh Thâm hít một hơi thật sâu, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cô, khí thế trầm ổn trên người anh khiến cho người ta cảm thấy da đầu tê dại.
“Không đắt lắm, chỉ hơn tám mươi vạn thôi.”
Sau khi nói xong, anh kiêu ngạo đi về phía chiếc xe của mình.
Bước chân của Ý Ý hơi dừng lại, trong đầu cô bỗng nhiên ong ong.
Hơn tám mươi vạn…
Phương thức nói chuyện của kẻ có tiền thật đúng là không giống nhau, giọng điệu thờ ơ này, giống như thứ vừa bị cô vứt bỏ kia chỉ đáng tám tệ.
Cô dừng lại một lúc, sau đó quay đầu chạy về phía thùng rác.
Cô vừa đi được hai bước, phía sau gáy bỗng nhiên bị một bàn tay kéo lại, giọng nói âm trầm của người đàn ông vang lên phía sau lưng cô:
“Cô dám đi nhặt chiếc khăn đó đưa cho tôi, tôi sẽ nhét nó vào miệng cô.”
… Làm sao anh ta lại biết.
Haizz, đây chính là tám mươi vạn đó, cô vừa mới phải trả hai mươi vạn, bây giờ lại thiếu nợ người ta tám mươi vạn, sao cô có thể giải thích với vị ở trong nhà kia.
“Đây chính là tám mươi vạn…”
“Không cần cô bồi thường!”
Câu nói này… Nên nói sớm mới đúng.
Không biết có phải sợ cô làm loạn hay không, Nam Cảnh Thâm kéo cô đi nhanh, sức lực kéo phía sau cổ áo cô không giảm. Ý Ý càng lúc càng cảm thấy cổ mình bị siết chặt, cô cuống quýt giãy dụa hai chân, tay thò ra phía sau, sờ soạng mấy lần mới bắt được tay anh, nói:
“Buông tôi ra, tự tôi đi được.”
Bước chân của người đàn ông dừng lại, đứng nguyên tại chỗ.
Ý Ý đưa lưng về phía anh, anh đứng lại, nhưng cô không dừng, đạp mấy bước liền va vào trong ngực anh.
Nam Cảnh Thâm đỡ lấy cánh tay cô.
Cô cúi đầu nhìn, lại một lần nữa bị những ngón tay xinh đẹp của anh hấp dẫn, cô xoay người nhìn lại, gương mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông được phủ lên một tầng sáng của ánh đèn đường, ánh mắt anh đen như mực, tỏa ra khí thế sắc bén, từ trên cao nhìn xuống cô.
Trong nháy mắt Ý Ý trở nên thành thật hơn, ngoan ngoãn đứng vững, mím môi không nói gì.
Nam Cảnh Thâm hít một hơi thật sâu, trong không khí có mùi thuốc lá thoang thoảng. Anh nheo mắt lại, cách một tầng sương mù nhìn cô, ánh mắt đó, vẻ đẹp trai đấy khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực.
Sau đó anh dập tắt điếu thuốc rồi ném vào bên trong thùng rác, sải bước đi đến mở cửa ghế lái.
“Còn ngẩn người cái gì, mau lên xe.”
Ý Ý ngây người à một tiếng, sau đó nhấc váy đi nhanh đến ghế lái phụ.
Trên đường về nhà, cô cố gắng co người vào trong ghế, ánh đèn hai bên đường không quá sáng, có một khoảng tối che lấy cô, giúp cô làm dịu đi tâm trạng xấu hổ.
Đi tiểu trước mặt một người đàn ông xa lạ, loại hình ảnh này, có thể tốt được ư…
Xe dừng ở trước cửa biệt thự, Ý Ý vội vàng nói một câu cảm ơn, sau khi cởi dây an toàn, cô nói thêm câu tạm biệt rồi mở cửa đi xuống xe, thậm chí ngay cả sắc mặt anh, cô cũng không dám nhìn.
Cô rất xấu hổ, bước chân của cô vừa nhanh lại vừa hỗn loạn, bỗng nhiên một ánh đèn pha chiếu vào mắt cô, cô nheo mắt lại, cứ như thế đứng yên tại chỗ.
Một chiếc xe ô tô màu trắng từ trong biệt thự đi ra, lúc đang chuẩn bị rẽ ra ngoài thì đột nhiên dừng lại.
Ý Ý nheo mắt nhìn, một bóng người cao lớn từ trong xe bước xuống, đi nhanh về phía bên này, ánh sáng chiếu lên mặt anh ta, cô liếc mắt một cái liền nhận ra, theo phản xạ có điều kiện, cô rụt cổ lại, vô cùng chột dạ.
“Mợ chủ, cô đi đâu thế?”
Bạc Tư đi đến trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Ý Ý liếc thoáng qua anh ta, cười nói.
“Tôi đi tham dự hôn lễ.”
“Hôn lễ đã sớm kết thúc từ hơn một tiếng trước, bạn của cô đến đón cô đi, tôi không đi theo, nhưng lâu như thế không thấy cô về nhà, tôi còn đang định đi tìm cô.”