Ý Ý mở đôi mắt mơ màng, mở miệng hỏi anh: “Em không xinh đẹp sao? Em không được sao?”
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông như bị lọ mực đánh đổ, nhuộm càng ngày càng sâu, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề hơn.
Anh rất muốn hỏi người mà cô mới gọi, còn chưa mở miệng, bỗng nhiên cô ho khan hai tiếng, một giọt lệ chảy ra, “Vì sao anh không cần em, vì sao lại muốn kết hôn với người khác…”
Tay cô nắm lấy áo sơ mi của anh, rất nhanh đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Một cái tay khác vòng qua cổ anh kéo anh xuống thấp, hơi thở phả vào mặt anh, “Anh muốn, em cho anh là được…”
Người đàn ông nheo mắt lại.
Khí lạnh quanh người đè ép ngưng kết cả không khí rồi.
Anh rất chắc chắn, người mà Ý Ý đang lảm nhảm, không phải là anh.
“Cho cái gì?” Anh nắm chặt cổ cô, lạnh giọng hỏi.
Trong giọng nói sớm đã không còn cuồng nhiệt như vừa rồi, im lặng đến đáng sợ.
Ý Ý chưa tỉnh táo, vậy mà không sợ chết dán môi mình vào môi anh, “Anh muốn em, em cho… Cho anh, Quân…”
Cô còn chưa nói xong, bỗng nhiên đôi môi bị che kín.
Nam Cảnh Thâm cùng sử dụng răng môi, che cái miệng nhỏ đang nói linh tinh lại, dùng sức lực tức giận, ước gì có thể nuốt cô vào bụng, động tác mãnh liệt, không có chút kỹ xảo, tay nắm eo cô dùng sức, thực sự là không khống chế được, cái eo nhỏ của Ý Ý, nếu bị anh dùng sức thêm chút nữa, có khả năng gãy trong tay anh.
Nụ hôn tàn khốc, dùng lực hạ xuống.
Ý Ý bị đau, muốn tránh đi nhiều lần, nhưng bị anh đè mạnh ở trên tường, một chân cong lên chen vào giữa hai chân cô, giống như đóng đinh cô ở trên mặt tường, không thể cử động được.
Thậm chí trong khoang miệng còn nếm được mùi máu tươi.
Khóe miệng… Bị anh cắn rách rồi.
Cơn say rượu của Ý Ý bị quét đi hơn nữa, cuối cùng cũng cảm nhận được sợ hãi, bởi vì cô cảm nhận được lý trí sắp dập tắt, phẫn nộ… Từ trên người người đàn ông xa lạ này.
Thừa dịp tách ra để thở, Ý Ý đẩy anh ra, cơ thể lung lay lấy một chai rượu từ trong tủ rượu ra, vặn nắp chai ngửa đầu uống, chất lỏng trong suốt chảy từ khóe môi cô xuống cái cổ duyên dáng.
Nam Cảnh Thâm nhíu mày, uống rượu như vậy, quả thực là không muốn sống nữa.
Hắn tiến lên muốn lấy chai rượu của cô, Ý Ý lau miệng, cười ha ha với anh nói: “Uống rượu vào sẽ khiến người ta có thêm can đảm, như vậy, tôi không sợ nữa rồi.”
Nói xong, cô ném chai rượu, xông về phía Nam Cảnh Thâm…
Ánh sáng trong mắt anh chợt tắt, lùi về sau một bước.
“Rầm”, Ý Ý ngã sấp xuống trước mũi chân anh.
Nếp nhăn giữa mi tâm Nam Cảnh Thâm quả thực có thể kẹp chết một con ruồi.
Cố ý khiến mình say, còn đánh giá cao tửu lượng của mình nữa?
Anh ngoại trừ dở khóc dở cười, còn tràn đầy phẫn nộ.
Cô vợ nhỏ của anh, ý thức đề phòng người khác quá kém rồi.
Nam Cảnh Thâm đứng lùi về sau một bước, nghiêng người tựa vào cạnh tủ, lấy một hộp thuốc lá ra, đốt một điếu, ngọn lửa màu lam nhảy nhót trong đôi mắt của anh, nơi đó âm u như biển sâu.
Trên trần nhà chỉ có một cái đèn thủy tinh, ánh sáng chiếu lên người anh, khuôn mặt hoàn mỹ như kim cương cắt ra đang tràn đầy tức giận, khiến đôi lông mày nhìn sắc bén hơn, tây trang trên người vẫn tinh tế như trước, cho dù vừa rồi hỗn loạn như vậy, cũng không để lại chút vết tích trên người anh.
Anh im lặng hút thuốc, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ đang mê man, cuối cùng tức giận cũng bùng nổ ra, khi anh dập điếu thuốc trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.