"Này, Mạc Thiên Kình, anh chém gió cái gì đấy! Cái gì mà anh là người đàn ông của tôi, anh không cần nói lung tung có được hay không, sẽ hại chết người thật sự đấy!"
Sính Đình căng thẳng về hậu quả của cuộc nói chuyện điện thoại, tức giận nhìn anh chằm chằm, xoay người ra khỏi phòng.
"A lô, cảnh sát trưởng Khoa!"
Sính Đình ôn tồn nói, vị cảnh sát trưởng này tên gọi là Cody, anh là cảnh sát trưởng trẻ tuổi nhất, 29 tuổi, dáng dấp anh tuấn tiêu sái, nhưng anh cũng rất lạnh lùng cương quyết, làm việc tỉnh táo, điều tra án vô cùng thông minh!
Chẳng những là thần tượng mà cô sùng bái, mà còn là ứng cử viên bạch mã hoàng tử của cô.
"Sính Đình, ông nội cô nói với tôi, cô có nhiệm vụ, tôi gọi điện thoại hỏi thăm một chút, nhiệm vụ có khó khăn không?" Giọng nói trầm ấm của Cody từ trong điện thoại truyền tới, tim Sính Đình chợt căng thẳng, không biết làm sao, nhịp tim tự nhiên đập thình thịch, trước kia mình không hề như vậy.
"Cám ơn cảnh sát trưởng Khoa, tôi không sao, rất nhanh sẽ có thể về!"
Âm thanh ngọt ngào của Sính Đình truyền vào trong phòng của Mạc Thiên Kình, nội tâm anh lập tức vô cùng buồn bực, trong mắt anh, Sính Đình chính là người phụ nữ của anh, bây giờ cô lại cùng người đàn ông khác nói chuyện điện thoại, trong lòng anh rất không thoải mái, đặc biệt không thoải mái.
"Sính Đình, nên thay thuốc rồi!"
Mạc Thiên Kình lớn tiếng kêu một câu, âm thanh vô cùng dịu dàng, khiến người ta nghe dù thế nào cũng cảm thấy có chút mập mờ, cảnh sát trưởng Khoa lập tức hỏi.
"Sính Đình, anh ta chính là đối tượng của nhiệm vụ lần này sao?"
"Vâng, là cháu trai bạn chiến đấu cũ của ông nội tôi, nhưng chức vị thật ra vô cùng cao, là thượng tướng!"
Sính Đình bĩu môi, đáng chết, tự nhiên lại gọi thân mật như vậy, bọn họ có thân mật như vậy sao?
Tức chết anh!
"Ồ!"
Bên kia Cody ‘a’ một tiếng, thượng tướng, chức vị không phải là cao lắm, mà là đặc biệt cao.
"Chăm sóc thật tốt thượng tướng, chuện trong cục cảnh sát tôi sẽ sắp xếp, cô cứ yên tâm hoàn thành nhiệm vụ của cô đi!"
Cody dặn dò, giọng nói của Mạc Thiên Kình lại truyền tới.
"Sính Đình, anh đói rồi !"
Sính Đình gần như cắn răng nghiến lợi rống lên: " đợi thêm một chút, không để anh chết đói!"
Tức chết anh, thời điểm quan trọng khi cô nói chuyện điện thoại để cho anh quấy rối sao? Tức chết anh, thật sự là quá ghê tởm!
Cody cười gượng mấy tiếng.
Sính Đình lấy lại tinh thần, giọng nói lấy lòng.
"Cảnh trưởng Khoa, chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ lập tức trở về, hi vọng đến lúc đó chúng ta còn có thể làm việc với nhau!"
"Được!"
Cody nói chuyện đơn giản mấy câu, liền cúp điện thoại.
Đi tới phòng bếp bưng lên một bát cháo trắng cho anh, rồi nhìn anh nói với vẻ không hài lòng.
"Lần sau khi tôi gọi điện thoại không cho phép anh nói chuyện!"
Tức chết anh, thật vất vả mới nhận được điện thoại của Cody, người này chẳng những chửi bới quan hệ của bọn họ, lại còn trong lúc cô nói chuyện điện thoại ầm ĩ hết mức....
Mạc Thiên Kình lạnh lùng hỏi, "Cảnh trưởng Khoa đó, cô thích anh ta?"
Sính Đình sửng sốt một chút, ngay sau đó gương mặt khẽ ửng hồng, vẻ đáng yêu của con gái hiển thị rõ ra ngoài, Mạc Thiên Kình nhìn thấy, trong ngực vô cùng khó chịu.
"Về sau, cách xa anh ta một chút!"
"Tại sao!"
Sính Đình hét lớn, tính tình nóng nảy cũng nổi lên, cũng không có lớn có nhỏ, hoàn toàn quên mất anh là cá người bị thương.
Mạc Thiên Kình mím chặt làn môi mỏng, không quan tâm tới lửa giận của cô.
"Ngọc Sính Đình, trên người tôi rất ngứa, cô gãi cho tôi!"
Thật ra thì không ngứa chút nào, nhưng mà nếu không thể ăn cô , biện pháp duy nhất là . . . . . .
Sính Đình nhìn anh chằm chằm, tức giận hỏi, "Tại sao tôi phải giúp anh gãi ngứa?"