Lý Băng trợn to hai mắt, thế nào cũng không ngờ anh lại hôn mình?
Qua một lúc, Thu Cẩn mới buông Lý Băng ra, thấy cô vẫn còn ở sững sờ, lửa giận đã trong lòng đã vơi đi rất nhiều, nghiêm nghị nói:
"Băng nhi, em hãy nhớ, Thu Cẩn tôi không phải loại đàn ông thế lực đó,tôi chỉ muốn tìm một người mình thích, cùng sống bên nhau cả đời, về chuyện tiền bạc, hay quyền thế tôi không hề quan tâm!"
"Nhưng người nhà của anh . . . . ."
"Bọn họ không quản được chuyện của tôi, Băng nhi, chỉ cần em nói cho tôi biết, có thể cho tôi một cơ hội hay không, tôi muốn em hãy thử tiếp nhận tôi! !"
Nếu Diệp Duệ là tiểu nhân vụ lợi, vậy thì anh cũng sẽ không cố kỵ mà đi tranh thủ, anh tin tưởng, thời gian sẽ chứng minh tất cả, tình cảm của anh đối với Lý Băng tuyệt đối là chân thật, anh cũng sẽ để làm cho Lý Băng nhìn rõ tấm chân tình này của mình!
Lý Băng cắn môi, ngón tay siết lại thật chặt, cô có nên đồng ý không?
Diệp Duệ, tại sao chúng ta không thể ở chung một chỗ, tại sao chúng ta lại không thể nào !
Anh không đến thăm cô, hay nói cách khác, trong lòng của anh căn bản cũng không có cô! Nghĩ tới đây, lòng của Lý Băng càng thêm đau, nhìn Thu Cẩn, có lẽ người đàn ông này nói rất đúng.
Ở cùng với anh, cô có thể quên đi Diệp Duệ, bắt đầu lại lần nữa.
"Tôi. . . . . ."
"Băng nhi, cháu bị làm sao vậy, làm sao lại phải vào bệnh viện, hù chết ông nội rồi!"
Ngọc Kỳ Lân không thèm gõ cửa , cầm theo một cái bình giữ nhiệt đi vào, mặt đầy lo lắng, người không biết còn tưởng đâu ông và Lý Băng là ông cháu ruột cơ đấy!
Sáng sớm hôm nay, vốn ông muốn gọi Lý Băng và Thủy Nhi đến nhà, tặng quà ra mắt cho chúng, không ngờ lại nghe thấy Thủy Nhi nói Lý Băng vừa nhập viện, mà lúc này Liễu gia lại có chuyện, Thủy Nhi cùng Thượng Quan phải lập tức về đó, để cho lão già như ông một mình đến trước.
Lý Băng vội vàng rút tay của mình về, nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngọc Kỳ Lân, vô cùng cảm động, cũng rất đau lòng.
"Ông nội, thật xin lỗi, Băng nhi đã để cho ông phải lo lắng rồi!"
Thu cẩn hít sâu một hơi, đối với sự xuất hiện đột ngột của Ngọc Kỳ Lân thật có chút tức giận, tối nay anh không thể đến đây được, mà lại đang hồi hộp đợi câu trả lời của Băng nhi, nhưng đến lúc sắp nghe được đáp án thì. . . . . . Ai!
"Nói gì vậy chứ! Nha đầu ngốc, sức khỏe cháu như thế nào rồi?"
Ngọc Kỳ Lân đi tới ngồi xuống bên giường, Thu Cẩn bị tính khí như trẻ con của ông làm cho dở khóc dở cười.
Tuy rằng hơi ghen tị, nhưng nội tâm lại không khỏi cảm thấy vui mừng thay Băng nhi, tối thiểu người ông vừa nhận này thật lòng quan tâm đến cô!
"Vâng". Lý Băng nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, mặc dù rất nhẹ, nhưng cũng nhìn ra được, nụ cười này xuất phát từ nội tâm, hiện tại cô đang rất vui vẻ.
Ngọc Kỳ Lân mở nắp bình giữ nhiệt ra, thận trọng rót cháo gà mà ông đã nhờ dì Vương tỉ mỉ chế biến ra, nghe nói Lý Băng bị suy nhược cơ thể đến phải nằm viện, làm cho ông lo lắng vô cùng.
Dĩ nhiên người gọi điện thoại thông báo tình hình của Lý Băng chính là trưởng quan Thu Cẩn ở trước mắt, nếu như anh biết cuộc điện thoại này sẽ làm cho đáp án mà anh mong chờ bấy lâu biến thành bọt nước mà nói thì anh chắc chắn sẽ không đi gọi điện thông báo đâu!
"Đây là cháo gà mà ông nhờ dì Vương nấu cho cháu, phải ăn ngay trong lúc còn nóng...!" Ngọc Kỳ Lân vừa bưng cháo gà, vừa nói với cô.
"Cái đứa nhỏ ngốc này, cho dù công việc có bận rộn đến mấy đi chăng nữa cũng không thể liều mạng như vậy, có biết không? Có biết ông nội nghe thấy cháu té xỉu nằm viện, lo lắng ra sao không? Cháu từ nhỏ đã không có ba mẹ, thật vất vả lớn lên, còn chịu nhiều khổ cực như vậy, so với Sính Đình, ông càng đau lòng hơn!"
"Ông nội. . . . . ."
Lý Băng không nhịn được nhào vào lồng ngực của Ngọc Kỳ Lân, nước mắt cũng ngăn không nổi nữa, tuôn ra như đê vỡ: "Cháu chỉ là cháu gái nuôi của ông mà thôi, ông đối với Băng nhi tốt như vậy, về sau nếu Băng nhi rời đi, thật sẽ không bỏ được. . . . . ."
Cho tới bây giờ chưa có một người nào đối tốt với cô như vậy, vừa mang cháo gà đến, còn nói ra những lời quan tâm ấm áp khiến cho cô thật sự rất cảm động.
Trước kia cô vẫn luôn thích ngụy trang mình, để bảo vệ bản thân cô luôn luôn tạo một lớp vỏ bọc lạnh lùng vô cảm, nhưng không có người nào biết, trong lòng của cô khát vọng được yêu thương đến cỡ nào!
Ngọc Kỳ Lân nhẹ nhàng vỗ về sau lưng của cô, cười nói:
"Đứa nhỏ ngốc, ai nói cháu sẽ rời khỏi ông chứ, cháu không phải là cháu nuôi của ông mà là cháu gái ruột giống như Sính Đình vậy, vĩnh viễn đều là tâm can bảo bối của ông, dĩ nhiên Thủy Nhi cũng thế!"
So với bọn họ, Lý Băng thật sự rất đáng thương!
Ông vẫn luôn tiếc nuối, mình có quá ít con cháu, không ngờ trời cao còn ban cho ông hai đứa cháu gái biết điều như vậy, có lẽ là ý trời đi, ông muốn bảo vệ bọn chúng thật tốt.
"Mau uống cháo gà đi, để lâu, nguội mất ngon!"
Ngọc Kỳ Lân đẩy Băng nhi ra, bưng cháo gà lên , còn đích thân đút cho cô ăn nữa, Lý Băng cười rất vui vẻ, tất cả phiền não liền ném ra sau ót, hưởng thụ tình thân ấm áp chưa bao giờ có .
"A!"
Lý Băng thỏa mãn há miệng, thì ra cảm giác có người thân chính là như vậy! Đúng là thật hạnh phúc!
Thu Cẩn nhìn bọn họ, thấy trên mặt Lý Băng nở nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, mà anh chưa từng thấy qua, nếu như có thể mà nói, anh hi vọng cả đời này, mình có thể khiến cho cô cười mãi như vậy.
Sau khi ăn xong, Lý Băng liền lôi kéo Ngọc Kỳ Lân nói chuyện phiếm, hai người họ thật giống như ông cháu ruột vậy, Thu Cẩn ngồi ở một bên, nhìn bọn họ nói chuyện, trên khóe môi vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt.
"Tên tiểu tử này không tệ, Băng nhi, có phải là bạn trai của cháu hay không!"
Ngọc Kỳ Lân nhìn Thu Cẩn, xem ra rất hài lòng.
Lý Băng ngượng ngùng cúi đầu, khẽ nói:
"Ông à, không phải đâu ạ, chúng cháu vẫn là bạn bè bình thường thôi!"
Thu Cẩn nghe cô nói vậy thấy thật vui mừng, cô nói vẫn là, vậy bọn họ có thể sẽ biến thành người yêu không phải sao?
"Ông nội, cháu tên là Thu Cẩn, cháu muốn theo đuổi Băng nhi, không biết ông có thể cho cháu một cơ hội hay không?”.
Ngọc Kỳ Lân cười ha ha nói: "Cái này phải hỏi Băng nhi mới đúng, nếu Băng nhi gật đầu, thì ta mới đồng ý, nhưng cháu gái à, người đàn ông này cũng không tệ lắm, có thể thử lui tới một chút xem sao!"
Nghe lời này của Ngọc Kỳ Lân xong, Lý Băng liền khéo léo gật đầu, mới vừa rồi cô cũng đã nghĩ thử đồng ý lui tới xem sao, hi vọng thật sự có thể quên được Diệp Duệ !
"Băng nhi, em đồng ý thật sao!"
Thu Cẩn thấy Lý Băng gật đầu, kích động cầm tay của cô, tận lực áp chế xúc động từ trong nội tâm của mình.
"Đúng vậy, nhưng nếu làm bạn trai của tôi, tôi sẽ rất nghiêm khắc đấy!"
Lý Băng rất nghiêm túc vênh mặt lên nói, cực kỳ giống với một công chúa cao cao tại thượng .
Thu Cẩn thâm tình nhìn cô đáp: "Yên tâm đi, mặc kệ em có khảo nghiệm anh như thế nào...anh cũng sẽ khiến cho em hài lòng!"
"Ha ha. . . . . . Xem ra ông già ta đây, rất nhanh lại có thêm một đứa cháu rể, lại có thêm chắt ngoại rồi!"
Lời của Ngọc Kỳ Lân khiến cho Lý Băng xấu hổ cúi đầu, Thu Cẩn thì ngược lại, tâm tình đang tốt vô cùng, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt cả.
Diệp Duệ đứng ngoài cửa, nhìn Lý Băng ở bên trong cười vui mừng như thế, cô đã đồng ý Thu Cẩn, như vậy bọn họ thật đã chấm hết rồi sao?
Lý Băng đang cười cười, mắt bỗng dưng lại liếc ra phía ngoài cửa, liền thấy Diệp Duệ đang đứng ở ngoài cửa sổ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cô kinh ngạc cũng như không hiểu, ánh mắt bi thương, đau đớn kia của anh là vì ai, là bởi vì biết được cô và Thu Cẩn vừa quyết định quen nhau sao?