“ Lưu Đại Trung, một tuần qua anh đã đi đâu? Có phải đến tìm Tô Hà Xuyên không? ”
Vừa bước vào nhà, Chu Lạc Bích đã lớn tiếng chất vấn Lưu Đại Trung. Bởi vì, suốt cả tuần qua anh ta không hề ở trong bệnh viện chăm sóc khi cô ta bị sảy thai, đến cả một lời hỏi thăm cũng chẳng có.
“ Tôi đi công tác. ”
Lưu Đại Trung nhàn nhã cầm tách cafe đi đến sofa phòng khách ngồi xuống, chẳng hề chú ý tới cảm xúc hay sức khỏe hiện tại của vợ sắp cưới.
“ Đi công tác à? Đi công tác ở thành phố X đúng không? Rõ ràng là anh đi tìm Tô Hà Xuyên! ”
Lúc này, sắc mặt của Lưu Đại Trung hiện tại vẫn vô cùng dửng dưng, không một chút sợ sệt khi bị vợ sắp cưới tra khảo và phát hiện đi tìm cô gái khác. Bỗng dưng, anh ta đặt tách cafe xuống bàn, sau đó hiên ngang đứng dậy đối diện với Chu Lạc Bích, lên tiếng:
“ Đứa bé hiện tại cũng đã không còn, nay mai tôi sẽ tuyên bố hủy bỏ hôn lễ. ”
Đôi mắt Chu Lạc Bích trợn tròn trông vô cùng kinh ngạc và bàng hoàng, màu mắt đỏ trạch ẩn sâu bên trong cơn tức lẫn sự hận thù, nhất là đối với cái tên Tô Hà Xuyên.
“ Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tô Hà Xuyên thì có gì hơn tôi? Đứa bé mất rồi, thì anh không định chịu trách nhiệm với tôi sao? ”
“ Đừng hỏi tại sao khi chính cô là người gài bẫy tôi lên giường! Cô ấy có gì hơn cô à? Dĩ nhiên là hơn về tất cả mọi thứ! ”
Sau đó, Lưu Đại Trung chậm rãi tiến tới hai bước chân, ánh mắt hung tàn như đối diện với kẻ thù chứ chẳng phải người thân, khóe môi chợt nhếch lên vẻ ra nụ cười giễu cợt và khinh bỉ, nói tiếp:
“ Chịu trách nhiệm ư? Cô làm như mình còn là con gái trong trắng, thuần khiết, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô vậy! ”
Sắc mặt Chu Lạc Bích biến đổi lúc xanh lúc đỏ, đôi mắt dao động tứ phía và bàn tay run rẩy cuộn tròn siết chặt, nhất thời điêu đứng câm nín không biết phản bác thế nào.
“ Tốt nhất cô nên biết điều đừng làm phiền Hà Xuyên nữa, nếu không...cô sẽ chẳng bao giờ được yên thân.
- Tôi cũng không để cô chịu thiệt thòi, cứ nói một con số đi, tiền sẽ chuyển vào tài khoản của cô ngay lập tức. ”
Bỗng dưng, Chu Lạc Bích miếu máo như sắp òa khóc, khuôn mặt trông rất đáng thương, sau đó nhào đến ôm lấy thắt lưng của Lưu Đại Trung dúi mặt vào lồng ngực, nghẹn ngào lên tiếng:
“ Đại Trung, em yêu anh thật mà, em không cần tiền...em chỉ cần có anh! ”
...----------------...
•Thành phố X...
Sợ mọi người đàm tiếu những lời không hay về mình, Tô Hà Xuyên chủ động hạn chế tiếp xúc thân mật với Phùng Khiếu Khâm, ngoài công việc ra thì dường như cô đều tránh né những chủ đề về tình cảm cá nhân.
“ Chủ tịch, trà của anh! ”
Hà Xuyên từ tốn đặt tách trà xuống bàn làm việc của Phùng Khiếu Khâm, cùng lúc anh ngẩng lên đối diện ánh mắt với cô nhưng lập tức bị đối phương lãng tránh, sau đó lịch sự cúi đầu, nói:
“ Tôi xin phép! ”
“ Khoan đã, Hà Xuyên! ”
“ Có gì sao? ”
Phùng Khiếu Khâm điềm đạm đứng dậy khỏi ghế và vòng ra khỏi bàn làm việc, đôi mắt thâm trầm vẫn cứ chăm chú quan sát cô gái đối diện, cất lời:
“ Em giận tôi sao? Nếu câu nói hôm đó của tôi ảnh hưởng đến tình cảm của em và Lưu Đại Trung, tôi sẵn sàng trực tiếp tìm gặp cậu ta để giải thích! ”
“ Không phải! Tôi đã bảo là tôi và anh ta không có mối quan hệ gì hết, chỉ là... ”
“ Chỉ là gì...? ”
Tô Hà Xuyên ngẩng lên nhìn vào đôi mắt của Phùng Khiếu Khâm, bất giác nhịp tim đập mạnh hơn bình thường, cảm xúc cũng vô cùng khác lạ không giống như lúc tiếp xúc với những nam nhân khác.
Chẳng lẽ Hà Xuyên cô đã thích rồi sao?
“ Chỉ là...tôi không có giận anh vì câu nói đó. ”
“ Thế tại sao tránh né tôi? ”
“ Không có, tôi vẫn bình thường mà, tôi xin phép đi làm việc của mình! ”
Vừa dứt câu, Tô Hà Xuyên lập tức xoay người bước đi, bởi vì hiện tại cô vô cùng lúng túng cần phải điều chỉnh lại tinh thần. Thế nhưng, cổ tay thon nhỏ bị bàn tay to lớn của Phùng Khiếu Khâm nắm lấy ngăn lại với một lực vừa đủ không khiến cô đau, dịu giọng lên tiếng:
“ Hà Xuyên, tôi thích em, cho tôi một cơ hội được không? ”
Tô Hà Xuyên nhất thời không kịp phản ứng, ngây người trong chút lát, sau đó bàn tay còn lại dứt khoát gỡ tay Phùng Khiếu Khâm ra khỏi, nói:
“ Chủ tịch, nơi đây không thích hợp để nói về việc cá nhân. ”
“ Vậy tối nay... ”
“ Hiện tại tôi chỉ muốn tập trung cho công việc, chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, xin lỗi anh! ”
Nói xong, Tô Hà Xuyên cúi mặt bước nhanh về phía bàn làm việc của mình, trong đôi mắt của cô lúc này liên tục dao động. Phùng Khiếu Khâm khẽ cười nhìn theo bóng dáng ấy, dường như sự từ chối không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, sau đó lên tiếng truyền tới:
“ Tôi không dễ dàng bỏ cuộc đâu, nhất định sẽ theo đuổi đến khi em đồng ý! ”