https://truyensachay.net

Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 2 - Thư Ký

Trước Sau

đầu dòng
•Hai ngày sau...

Ba mẹ của Trịnh Dĩ Khê ly hôn lúc cô tám tuổi, ba cô ấy là bác sĩ và mẹ là nhà thiết kế thời trang, hai người chia tay kết quả bốn người hạnh phúc, chỉ có cô ấy là lẻ lôi một mình. Thế nên, khi nghe Tô Hà Xuyên tâm sự, cô ấy đã đề nghị lẫn năn nỉ sang thành phố X làm việc, đến sống cùng tại một căn hộ chung cư được ông Trịnh mua tặng.

Lúc này, tan làm Trịnh Dĩ Khê trở về nhà, giờ đây cô ấy chẳng phải một mình mà có bạn thân hủ hỉ chia sẻ buồn vui.

“ Tớ về rồi này. ”

Tô Hà Xuyên gấp gáp đứng dậy từ sofa, sắc mặt hoang mang như có vấn đề nghiêm trọng và khó hiểu, sau đó bước tới và lên tiếng:

“ Tớ vừa nhận được thông báo kết quả ứng tuyển. ”

Sắc mặt Trịnh Dĩ Khê vô cùng tò mò, hỏi lại:

“ Thế nào? Trúng tuyển không? ”

Tô Hà Xuyên gật đầu, nhưng sắc mặt vô cùng căng thẳng chứ chẳng thấy sự vui vẻ hào hứng, khiến cho Trịnh Dĩ Khê vừa mừng vừa thắc mắc, huých vào bả vai của cô rồi cất lời:

“ Sao thế? Trúng tuyển thì phải vui lên chứ. ”

“ Vấn đề là tớ ứng tuyển vào vị trí nhân viên kế toán, nhưng trúng tuyển vào vị trí thư ký chủ tịch! ”

“ Hả? ”

Trịnh Dĩ Khê trợn mắt kinh ngạc, đồng tử láo liên tập trung suy nghĩ và phân tích vấn đề, vài giây sau sắc mặt thay đổi như chợt nhận ra điều gì, gấp gáp lên tiếng:

“ Chắc chắn tại do Phùng Khiếu Khâm thích cậu, nên mới sắp xếp vị trí thư ký. Cậu còn nhớ không, hôm đó anh ta có nhìn cậu và với ánh mắt khác lạ lắm, đảm bảo đã trúng tiếng sét ái tình. ”

Khuôn mặt Tô Hà Xuyên căng cứng chợt nhớ về hôm định mệnh ấy, sau đó cố nặn ra nụ cười gượng gạo chẳng còn nét tự nhiên, vừa quay lưng bước đi trở lại sofa vừa nói:



“ Gì chứ...sao có thể...? ”

Trịnh Dĩ Khê bật cười bước theo sau, sắc mặt lẫn giọng điệu như đang trêu chọc cô, lên tiếng:

“ Chà...chà...không ngờ bạn tôi lại có sức cuốn hút như thế, hết Lưu Đại Trung đến Phùng Khiếu Khâm mê mẩn, chưa kể lúc bên Mỹ... ”

Tô Hà Xuyên cúi mặt bẽn lẽn, đi nhanh về phía trước, cất ngang câu nói của cô ấy:

“ Thôi đi, không phải như vậy đâu... chỉ gặp lướt qua vài giây Phùng Khiếu Khâm làm sao có thể thích tớ được, và không chừng người ta đã có bạn gái. ”

...----------------...

Tại văn phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Phùng Thị, mặc dù đã hơn bảy giờ tối nhưng Phùng Khiếu Khâm vẫn chưa ra về, đang ngồi trầm ngâm ở chiếc ghế da lắng nghe Thẩm Tường báo cáo kết quả điều tra về gia cảnh của Tô Hà Xuyên.

“ Còn việc họ có quen nhau hay không thì tôi không biết, nhưng có thể vì thất tình nên cô Tô mới xin nghỉ việc ở tập đoàn Lưu Thị và sang đây sinh sống. ”

Phùng Khiếu Khâm dứt khoát ném tệp hồ sơ lên bàn, sau đó gục đầu xoa xoa phần ấn đường, sắc mặt trầm đến đáng sợ.

Thực sự giữa Tô Hà Xuyên và Hề Dung Diệp chẳng những có ngoại hình khá giống nhau, đến ngay cả hoàn cảnh thân thế cũng có phần tương đồng.

Đều là cô gái đáng thương!

“ Cậu Khâm à, đừng bảo với tôi, là cậu định theo đuổi... ”

Cốc cốc cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên cất ngang câu nói của Thẩm Tường, sau đó cánh cửa tự động được mở ra, người bạn thân của Phùng Khiếu Khâm vội vàng bước vào văn phòng, lập tức lên tiếng:

“ Phùng Khiếu Khâm, cậu định giở trò gì? Tô Hà Xuyên và Dĩ Khê là bạn thân đấy, cô ấy còn chưa gật đầu đồng ý làm bạn gái tôi, cậu đừng làm liên lụy tôi nữa mà, tôi độc thân lâu đến mức ba mẹ tôi nghĩ chúng ta yêu nhau. ”



Lúc này, Phùng Khiếu Khâm đứng dậy khỏi ghế nhìn lần lượt từ Thẩm Tường đến Sở Hàn Đông bằng ánh mắt cực kỳ gay gắt, sau đó dứt khoát đút tay vào túi quần rồi nâng giọng cất lên:

“ Hai người kỳ lạ thật đó, lúc nào cũng bảo tôi tìm người thích hợp yêu đương, bây giờ thì ngăn cản, có thấy bản thân mình rất mâu thuẩn không? ”

Sở Hàn Đông cũng chẳng sợ sệt, cáu kỉnh quát lên:

“ Cậu yêu đương với ai cũng được, trừ Tô Hà Xuyên ra. Tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì sao, rõ ràng có ý đồ bất chính nên mới sắp xếp cô ta vào vị trí thư ký. Phùng Khiếu Khâm, tôi đã xem qua ảnh và dù còn một con mắt cũng nhìn ra cô ta có nét giống với Hề Dung Diệp. ”

Phùng Khiếu Khâm nhướn mày, hỏi lại:

“ Thế thì sao? Có vấn đề gì? ”

“ Cậu còn dám hỏi ngược lại tôi, đường rộng thênh thang không đi, tự mình đâm đầu vào bể khổ. Trên thế giới này hết phụ nữ rồi hả, sao phải nhất định là Tô Hà Xuyên? ”

Phùng Khiếu Khâm chững lại vài giây nghiêm nghị nhìn đối phương, sau đó đưa tay ấn ấn xoa xoa vào hai bên thái dương, phóng hướng mắt chán chường sang nơi khác, lên tiếng:

“ Ra ngoài hết đi, nhức đầu quá! ”

“ Cậu đừng có trốn tránh, dẹp bỏ ý định đó đi Phùng Khiếu Khâm. Hay thử tìm hiểu Hàn Dư, em họ của tôi đi, nhé? ”

Bàn tay Phùng Khiếu Khâm bất giác bất động, sau đó chậm rãi xoay đầu nhìn lại Sở Hàn Đông, lên tiếng:

“ Nói thật cậu đừng buồn nhé, em họ của cậu dù trang điểm xinh xắn thế nào, tôi cũng không có hứng thú. ”

Khuôn mặt Sở Hàn Đông nhăn nhó, nhìn qua Thẩm Tường đang mím môi cười trộm, gắt gỏng nói:

“ Ngoại hình cũng được mà. ”

“ Thôi, chúng ta đi bar uống vài ly! ”
alt
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc