Nhận cái gật đầu đồng ý từ Tô Hà Xuyên, Phùng Khiếu Khâm đã nhờ ông bà sang nhà cô xin cưới và gấp gáp chuẩn bị hôn lễ như sợ cô sẽ đổi ý. Lễ đính hôn nhanh chóng diễn ra, được tổ chức long trọng ở nhà ông bà Tô, sau đó hai tháng là lễ kết hôn và được rước dâu bằng chuyên cơ riêng, cô chính thức bước chân vào nhà trở thành vợ anh.
Ngày hôm nay, là ngày Phùng Khiếu Khâm mong đợi nhất từ khi yêu Tô Hà Xuyên, được nhìn thấy cô xinh đẹp rạng ngời trong chiếc váy cưới.
Sự xuất hiện của Hề Dung Diệp ở hôn lễ, đặc biệt nhìn vào dung mạo của cả hai, khách mời ai ai cũng nghĩ họ là hai chị em ruột. Giữa Tô Hà Xuyên và cô ấy từng có lần gặp gỡ, tiếp xúc, trò chuyện do Phùng Khiếu Khâm với Khưu Đông Bách liên kết. Phải, họ chính là chị em, là con của ông Chu Khanh, họ âm thầm biết nhau và trân trọng mối quan hệ này, nhưng chẳng ai mở lời với đối phương, giấu giếm trong lòng vốn dĩ họ đâu thừa nhận người đó là ba.
“ Chị… ”
“ Hạnh phúc nhé, Hà Xuyên! ”
Đôi mắt cả hai đỏ hoe, xúc động thân thiết ôm nhau, nhưng cản trở bởi chiếc bụng bầu hơn sáu tháng của Dung Diệp và váy cưới bồng bềnh của Hà Xuyên.
“ Ông trời không hề bất công với chúng ta ha chị? ”
“ Đúng, ông trời rất công bằng! ”
Sau đó, cả hai dứt rời nhau ra, nhưng tay vẫn nắm tay thân thiết, ánh mắt nhìn nhau hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Đột nhiên, Hề Dung Diệp xoa bụng của mình rồi áp vào phần bụng Tô Hà Xuyên, lên tiếng:
“ Chúc cả hai mau sớm đón bảo bối nhé! ”
Tô Hà Xuyên mỉm cười ẩn ý, lén lút nháy mắt với cô ấy không để Phùng Khiếu Khâm nghi ngờ hay phát hiện. Vốn dĩ là phụ nữ, nên Dung Diệp nhanh chóng nhận biết, nhưng chỉ mỉm cười chúc mừng đáp lại che giấu giúp cô.
Ngay ở bên cạnh, Phùng Khiếu Khâm và Khưu Đông Bách bắt tay xa giao, họ từ đối thủ trở thành bằng hữu với nhau, đã sớm buông bỏ những chuyện ở quá khứ.
Nơi đây âm nhạc du dương lãng mạn, không gian trang trí ngập tràn trong hoa tươi và đèn lồng lung linh, khách mời hiện tại cũng đã đến tham dự đông đủ ổn định vị trí. Lúc này, cô thay một chiếc váy cưới lộng lẫy và kín đáo khác để thực hiện nghi lễ, có phần đuôi dài thướt tha nặng trĩu, khăn voan được cài trên mái tóc ngắn uốn xoăn, nắm tay của ông Tô chậm chạp từng bước tiến vào lễ đường có Phùng Khiếu Khâm đang đứng đợi.
Sau đó, ông Tô và Phùng Khiếu Khâm đã dành cho nhau một cái bắt tay lịch thiệp. Thế nhưng, ông ấy không vội vàng trao cháu gái của mình cho anh, lên tiếng:
“ Hứa với cậu, phải đối xử thật tử tế với Hà Xuyên dù cho sau này cháu đã hết tình cảm. Con bé thiệt thòi rất nhiều rồi, cậu không muốn Hà Xuyên chịu thêm bất kỳ điều gì nữa. ”
“ Cháu hứa với cậu sẽ đối xử tử tế và yêu thương Hà Xuyên, chăm sóc cho cô ấy cả đời này, chắc chắn không để mọi người phải lo lắng, cảm ơn cậu! ”
Phùng Khiếu Khâm lần nữa cúi đầu trước ông Tô, đôi mắt đỏ trạch xúc động nhìn Hà Xuyên chứa đong đầy tình cảm yêu thương, da diết khôn nguôi.
“ Cậu… ”
Mặc dù đã cố kìm ném từ lúc cánh cửa mở ra, nhưng sau khi nghe ông Tô nói thế, Tô Hà Xuyên không thể dằn lòng, đôi mắt rưng rưng rồi bật khóc ôm chầm ông ấy.
“ Đừng khóc, đừng khóc, hôm nay là ngày trọng đại của cháu, phải cười vui vẻ biết không… ”
Và rồi, ông Tô đặt bàn tay của Hà Xuyên vào lồng bàn tay to lớn của Phùng Khiếu Khâm, gắn kết cả hai làm một và hy vọng anh có thể bảo bọc, che chở cho cô quãng đời còn lại.
“ Cảm ơn cậu! ”
Ông Tô gật đầu đáp lại với Phùng Khiếu Khâm, nhanh chóng quay đi che giấu hai giọt lệ đang sắp sửa trào ra. Lúc này, anh đưa tay cẩn thận lau nước mắt đang rơi trên khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ của Hà Xuyên, khẽ cười và làm ra vẻ mặt như muốn trêu chọc cô ấy mít ướt.
Tất nhiên Tô Hà Xuyên nhận ra, trừng mắt hăm dọa, cất tiếng:
“ Em quay về với cậu đấy…híc. ”
“ Em có cơ hội đó sao? ”
Phùng Khiếu Khâm lập tức nắm lấy của Hà Xuyên vòng sang cánh tay anh, ánh mắt tình tứ rồi vội vàng trao cho nụ hôn vào trán, cùng nhau bước tiếp trên đoạn đường còn lại.
Các nghi thức được tiến hành, hai chiếc nhẫn cưới tinh xảo đã đeo vào ngón tay áp út, khoảnh khắc đặc biệt ấy khiến cả hai không thể nào quên.
Bờ môi chạm vào bờ môi, bàn tay Phùng Khiếu Khâm đặt lên eo Hà Xuyên nhẹ nhàng chuyển động vuốt ve, đến khi cả hai dứt ra vẫn không thể tách rời ánh mắt, chìm đắm trong sự hạnh phúc và ngọt ngào.
“ Anh yêu em, cảm ơn em! ”
“ Khiếu Khâm, em có một việc rất, rất, rất, quan trọng muốn thông báo với anh. ”
“ Hửm? ”
Tô Hà Xuyên mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh tiếp tục xúc động rưng rưng ánh nước, sau đó nắm lấy bàn tay Phùng Khiếu Khâm đặt vào phần bụng của mình, giọng điệu nghèn nghẹn cất tiếng: