*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn đang cùng tiên tử cô nương dây dưa không ngớt Lương Tu Ngôn nào biết rằng kế tiếp chờ đợi mình là vận mệnh bi thảm như thế nào, cậu đang vội ứng phó với mỹ nữ như lang như hổ đây.
Tiên tử cô nương đã muốn thân thể bán loả, còn tại liều mạng dán lên người cậu, Lương Tu Ngôn không có biện pháp, khẽ cắn môi lập tức dùng sức đem nàng đẩy ra, rồi mới không quay đầu lại chuồn ra ngoài.
Lương Tu Ngôn tông cửa xông ra, cuống cuồng không chọn đường, cứ như phía sau có nữ quỷ đuổi theo, phỏng chừng chính cậu cũng không dự đoán được sẽ có một ngày bản thân ở trước mặt mỹ nữ chạy trối chết.
Suy cho cùng gặp được mỹ nữ chủ động yêu thương nhung nhớ, chính là ao ước cậu tiến vào trò chơi tới nay a!
Lương Tu Ngôn chạy đến thở hồng hộc mới dừng lại, thở hổn hển, thấy phía sau không có người đuổi theo, mới thả lỏng, kết quả vừa thấy phía trước, không ngờ là tòa nhà gỗ đó, thiếu chút nữa dọa ngất xỉu mất, đây rõ ràng chính là cảnh tượng trong liêu trai mà.
Thằng nào nói đây là võng du bối cảnh võ hiệp? Sao nhiệm vụ cậu đụng vào toàn là chuyện xưa quỷ vậy chứ!
Lương Tu Ngôn cũng không chờ thở thuận lại, luống cuống tay chân điều ra giao diện hệ thống, lựa chọn logout, không nghĩ tới hệ thống vậy mà nói cho cậu, đang ở tình cảnh đặc thù, không thể logout.
Kháo! Bằng cái gì tình cảnh đặc thù lại không cho logout!
Lương Tu Ngôn ở trong lòng đem công ty trò chơi ân cần thăm hỏi, rồi không có biện pháp, đành phải quay đầu bỏ chạy. Cậu cũng không muốn bị nữ yêu tinh túm lại lấy dương bổ âm, thất thân chuyện nhỏ, nếu cho Mạc Tuấn Ninh với Hắc vân áp thành biết, cậu còn mạng sao!
“Trở về cho ta!”
Di, là thanh âm cầm thú của Hắc vân áp thành? Lương Tu Ngôn nghi hoặc, bước chân cũng chậm dần lại. Bất quá lại nghĩ lại một chút, ờ, yêu nữ trong tiểu thuyết đều có một hai loại thủ thuật che mắt, không thể mắc mưu, không thể mắc mưu.
Lương Tu Ngôn bên thì thào tự nói, bên cước bộ nhanh hơn.
“Ngươi còn muốn chạy đi đâu, nhiệm vụ không muốn sao?”
Di, lúc này lại biến thành thanh âm Mạc Tuấn Ninh, Lương Tu Ngôn nghe tiếng nhìn lại, quả nhiên là Mạc Tuấn Ninh với Hắc vân áp thành, trong lòng bình tĩnh.
“Các ngươi sao ở chỗ này vậy? Các ngươi không biết a, vừa rồi ta……”
Lương Tu Ngôn cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm, nhịn không được muốn phun nỗi khổ, nhưng bỗng ý thức được không ổn, đây chẳng phải không đánh đã khai? Thế là lập tức im tiếng.
Từng qua nhiều lần, Lương Tu Ngôn vừa nhìn thấy y cười, liền mồ hôi lạnh ứa ra, huống chi hiện tại cậu còn có tật giật mình, thế là vội vàng chỉnh mắt, “Không có gì, chỉ là vừa rồi ta đi ngang qua một cái hồ, cảm thấy đặc biệt xinh đẹp, không biết các ngươi thấy không?”
“Hừ.”
Hắc vân áp thành đáp lại cậu là một tiếng hừ lạnh, Lương Tu Ngôn nháy mắt trái, dấu hiệu không rõ.
Mạc Tuấn Ninh thì gật đầu, nói:“Thấy rồi, nhìn rất đẹp.”
Uy! Nụ cười ý vị thâm trường đây là ý gì? Lương Tu Ngôn dự cảm không rõ trực tiếp tăng lên sự thật, cậu kinh sợ đánh giá sắc mặt hai người, một người là đen hoàn đen, một người là như có định liệu trước.
Cậu một lòng là bất ổn, lúc này nghe thấy Mạc Tuấn Ninh nói: “Nữ NPC ngươi muốn tìm ngay tại bên trong, vào giao nhiệm vụ trước đi.”
Lương Tu Ngôn trong lòng run lên, vì sao lời này còn nghe ra ý khác, chính là chờ ngươi đi ra lại tính sổ sau.
Bất đắc dĩ, Lương Tu Ngôn cũng đành phải trước vững da đầu vào nhà.
Trong phòng không gặp tiên tử cô nương kia nữa, mà đổi thành một người thiếu phụ mĩ diễm, Lương Tu Ngôn cùng nàng trao đổi vài câu, biết nàng chính là nữ nhi trưởng thôn mình muốn tìm, thế là lập tức đem ủy thác của trưởng thôn từ đầu chí cuối kể cho nàng.
“Trưởng Thôn phi thường tưởng niệm nữ nhi ông bị con nhện tinh bắt đi, ta được biết nàng được Mạnh đại hiệp cứu sau đó lại ngàn dặm xa xôi đi tìm Mạnh đại hiệp, mới biết được cô nương đã tới đại mạc xa xôi.”
Lương Tu Ngôn nói xong, chỉ thấy thiếu phụ ấy che mặt khóc, thật lâu sau mới lau đi nước mắt, nói: “Đa tạ thiếu hiệp đã ngàn dặm xa xôi tìm được nơi đây, bằng không, thiếp thân đối việc bị Mạnh Lãng Đình vứt bỏ vẫn canh cánh trong lòng, mà quên mất lão phụ cao tuổi trong nhà, thiếp thân thật là bất hiếu, có thể liền khởi hành về nhà vấn an phụ thân.”
“Được người uỷ thác, hết lòng vì người, quả thật việc ta nên làm.” Lương Tu Ngôn nói xong chính khí lẫm liệt, trong lòng lại đang tính toán không biết hệ thống lúc này sẽ thưởng cho gì đây.
“Thiếp thân dừng nơi hoang mạc lâu dài, thân không có của cải gì, chỉ có tiểu Khâu, thường làm bạn bên mình, không bằng tặng cho thiếu hiệp, bày tỏ chút tâm ý.”
“Đinh, người chơi Lương Tu Ngôn đạt được sủng vật, tiểu Khâu.”
Oa! Cư nhiên là sủng vật! Trò chơi đến nay cũng chưa từng nghe nói người chơi nào có được sủng vật đâu, xem ra hệ thống lúc này thật sự là đại thủ bút! Lương Tu Ngôn lập tức hai mắt tỏa sáng, nhưng nhìn thấy Lệ Đình lấy ra thú toàn thân lông ngắn, màu lông là trắng đen xám giao nhau lẫn lộn, cậu ngốc mất! Ngươi cho là nó là con cọp? Sư tử? Báo? Vậy ngươi đã sai rồi, nó chính là một con mèo! Xác thực nói, là một con mèo Mĩ lông ngắn (0).
Lương Tu Ngôn đã muốn không so đo vì cái gì trong trò chơi bối cảnh cổ trang lại xuất hiện mèo Mĩ lông ngắn, dù sao trong trò chơi khác xuất hiện kỳ lân, phượng hoàng đều là chuyện thường, nhưng vì sao là một con mèo? Trừ bỏ có thể lấy nó làm cảnh đẹp ra, nó còn có thể làm gì hả? Lương Tu Ngôn nội tâm rít gào.
Lúc này hệ thống nêu lên âm thanh lên:“Bởi vì người chơi kích khởi hệ thống sủng vật, trò chơi ở 30 phân chung sau tiến hành đổi mới, thỉnh các vị ngoạn gia nhanh chóng logout.”
Lúc này tâm tình cực độ mất mát Lương Tu Ngôn nào còn nhàn tâm để ý hệ thống đang nói nhảm gì, cậu ôm con mèo nhỏ, đi ra khỏi phòng.
Vừa mới ra khỏi phòng đi chưa được mấy bước, cũng chỉ nghe “Meo meo” hét thảm một tiếng, con mèo ôm trong lòng đã bị người ném ra ngoài. Lương Tu Ngôn nhìn nam nhân trước mặt cực có cảm giác áp bách, nhìn nhìn lại tiểu Khâu xa xa rơi xuống đất sau đó lui phía sau cây lạnh run, rơi lệ đầy mặt.
Không phát hiện chủ nhân đang bị người khi dễ sao, ngươi không cứu được chủ còn trốn cái gì? Ngươi có tự giác thân là sủng vật không hả!
Lương Tu Ngôn quên, chính chủ nhân cậu đây, ở nơi nào đó đang lạnh run mà.
“Ngươi, ngươi đừng……”
Nói còn chưa dứt, đã bị người nắm cằm hung hăng cắn lên.
Đau! Lương Tu Ngôn nhăn lại mi, miệng một cỗ mùi máu tươi, môi trực tiếp bị cắn nát, cậu quay đầu muốn tránh, lại bị Hắc vân áp thành chế trụ sau đầu, tùy ý đầu lưỡi đối phương vói vào.
Hắc vân áp thành hôn hùng hổ, mang theo vị đạo chiếm giữ mãnh liệt. Tại dưới cuồng phong phi vũ này, Lương Tu Ngôn cơ hồ không thở nổi.
Vừa hôn xong, y còn tại bên tai Lương Tu Ngôn hung tợn nói:“Còn dám câu dẫn nữ nhân khác?”
Lương Tu Ngôn còn chưa kịp giải thích gì, đã bị người cường ngạnh lật qua, quay đầu liền đối diện vẻ mặt cười bí hiểm của Mạc Tuấn Ninh.
“Là ai nói thích ta, kết quả chỉ chớp mắt liền cùng nữ nhân khác lên giường, hửm?”
“Hiểu lầm!”
Lương Tu Ngôn hô to oan uổng đồng thời, trước mắt đột nhiên tối sầm, mắt bị một miếng vải đen bịt kín.
“Các ngươi muốn làm gì vậy?” Hai mắt nhìn không thấy khiến cậu thập phần khẩn trương, mặt khác cũng chính là sợ hãi không biết lần này hai người lại muốn chơi kiểu gì.
“Trừng phạt.” Mạc Tuấn Ninh ghé vào lỗ tai cậu thân mật, như người yêu ôn nhu. “Nếu không ngươi vĩnh viễn không nhớ được, mình là của ai.”
Lương Tu Ngôn cảm thấy da gà trên người đều xông ra, không biết là do hành động thân mật của Mạc Tuấn Ninh, hay là do bản thân sợ hãi.
“Học trưởng……”
Lương Tu Ngôn muốn mở miệng giải thích, môi lại bị người khác chắn lên. Đối phương chính là men theo nét môi tinh tế của cậu liếm qua, hoặc ngậm lấy môi dưới của cậu, dùng răng nanh nhẹ nhàng mà cắn cắn.
Không cần nhìn Lương Tu Ngôn cũng biết, tra tấn người như vậy chỉ có Mạc Tuấn Ninh. Thế là cậu chủ động vươn đầu lưỡi hôn đối phương, liếm qua môi đối phương, cùng đầu lưỡi hắn dây dưa.