Ngày hôm sau, Hoa Hành vào lớp sớm, cậu vùi đầu vào bàn làm bài tập, lúc học hành Hoa Hành luôn vô cùng nỗ lực.
Cậu quý trọng cơ hội được học.
Thúc Thần đeo cặp vào lớp, liếc mắt liền trông thấy thân ảnh của Hoa Hành. Người cậu hơi chúi về phía trước, mím môi, như thể đang đấu tranh với đề bài, mái tóc đen trông thật dịu ngoan.
Tối hôm qua Thúc Thần vẫn không thể ngủ được.
Tuy rằng hắn nhiều lần tự nhủ, Chung Bội chính là người như vậy, cố gắng thiết lập một bức tường phòng thủ tâm lý không thể phá vỡ cho bản thân, khiến hắn không thể bị Chung Bội và Thúc Trung Niên ảnh hưởng.
Rõ ràng ngày thường, hắn có thể làm ngơ trước mối quan hệ dối trá kì lạ của gia đình mình. Nhưng vì hôm qua là một ngày đặc biệt, Thúc Thần nằm xuống liền trằn trọc, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt của Thúc Trung Niên và Chung Bội.
Đến nửa đêm đôi mắt của Thúc Thần đã đỏ bừng, đầu đau muốn nứt ra ngồi dậy, sắc mặt âm u nhìn màn hình di động.
Ba giờ sáng.
Hắn xuống giường uống nửa ly nước, lần nữa nằm xuống, quyết định nghĩ sang chuyện khác nhằm dời đi lực chú ý.
Hình ảnh Hoa Hành nhanh chóng nhảy lên trong đầu hắn.
Thúc Thần có chút kinh ngạc.
Ban đầu hắn chỉ nghĩ về mấy công thức buồn tẻ, tên của bạn bè trong lớp mới, thậm chí là bữa tối ngày mai của Lily.
Nhưng bóng dáng của Hoa Hành đã nhanh chóng chiếm giữ tâm trí hắn, phảng phất khi bức màn đen tối của gia đình bị vén lên, bóng trắng ấy bỗng nhảy ra.
Đôi môi nhợt nhạt của cậu, đôi đồng tử đen láy, làn da trắng ngần, cơ thể trần trụi phơi bày dưới ánh chạng vạng kia, ngay lúc Thúc Thần còn chưa phát hiện, đã lặng yên không một tiếng động len lỏi vào trí nhớ hắn.
Giống như tảng đá chịu tác động lớn từ ngoại lực, cả quá trình đều trầm mặc, vết tích sắc bén lại ghim sâu vào xương tủy.
Thúc Thần nhắm hai mắt, không khỏi hồi tưởng đến eo mông Hoa Hành, phần đùi non trơn bóng, tấm lưng gầy mỏng manh, cuối cùng là hậu huyệt bao bọc chặt chẽ hắn.
Càng nghĩ càng phấn khởi, không biết mấy tiếng sau đã miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Cho nên sáng nay khi tức dậy, tình trạng khá tồi tệ.
Tiền Giai thấy Thúc Thần, liền cười hi hi chào hỏi.
Thúc Thần cười đáp lễ.
Sau khi Tiền Giai mở màn, xung quanh hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng nói chuyện, đều là tìm cớ để tán gẫu, từ "Ăn chưa, ăn cái gì" đến "Thúc Thần Thúc Thần, bài tập kiểm tra hóa thứ ba cậu làm xong chưa", rất nhiều.
Hoa Hành dừng bút, nghiêng đầu một góc độ nhỏ, ngắm Thúc Thần.
Vẫn là Thúc Thần được mọi người yêu mến của mọi khi, nhưng Hoa Hành vẫn cảm thấy có chút khác biệt.
Là ánh mắt? Hay cảm giác?
Hoa Hành tựa hồ vừa kéo lên một góc chiếc mặt nạ của Thúc Thần. Dù sao thì so với những người khác, giữa hai người cũng hiện hữu một tầng quan hệ bí ẩn độc nhất vô nhị.
Một giao dịch không thể phơi bày dưới ánh sáng, da thịt cận kề.
Cậu hình như đã chạm vào thứ nào đó khang khác.
Năm cuối cùng của trường cấp ba rất gấp gáp, sau giờ tự học sớm, giáo viên bộ môn sẽ vào lớp để giải đáp các thắc mắc cho mọi người.
Lớp toán của lão Hà kéo dài hai ba tiết liên tục, bởi vì có một đề bài chưa nói xong, ông đã không ngần ngại dùng thời gian nghỉ giải lao bốn mươi phút giữa giờ để giảng thêm.
Dưới ánh mắt giận dỗi cáu tiết mà không dám nói gì khắp nơi, Thúc Thần không nhìn lão Hà, cũng không nhìn bảng đen, hắn tựa lưng vào ghế, tầm mắt vừa vặn rơi xuống sườn mặt Hoa Hành.
Hắn biết thành tích của Hoa Hành, tốt đến bất ngờ.
Không phân biệt khu vực thi cử, chỉ cần dựa vào điểm số, đây có lẽ là lý do tại sao cậu có mặt ở Nhất Trung. Nhưng nằm trong lớp mũi nhọn, Hoa Hành lại có thể luôn đứng top đầu mỗi năm, điều này càng khiến Thúc Thần kinh ngạc không thôi.
Đặc biệt là —— trong hoàn cảnh như vậy.
Thúc Thần nhìn khuôn mặt nhẵn mịn và sạch sẽ của cậu, không tự chủ nhớ đến căn phòng nhỏ bé chật hẹp ngày đó, nước non dơ bẩn hôi thối, còn có người đàn bà với bộ ngực trần trụi.
Rồi cả lúc mấy tên côn đồ làm phiền Hoa Hành, nhớ vẻ mặt kiêu ngạo quật cường đối lập hoàn toàn với người đang chăm chú lắng nghe giảng bài lúc này.
Hoa Hành nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi: Nhìn tôi làm gì?
Khuôn mặt Thúc Thần treo sẵn nụ cười giả lả, lần nữa đẩy ánh nhìn trở về lão Hà.
Nhưng không nghe lọt tai bao nhiêu.
Đỉnh đầu Hoa Hành thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, khiến hắn nảy sinh xúc động muốn vươn tay sờ thử.
Tiếng chuông báo 12 giờ vang lên, không còn thấy tăm hơi của Thúc Thần nữa.
Hoa Hành chậm rãi đi tới một góc trong nhà căng tin ăn cơm, sau đó chậm rãi quay về.
Phòng học lác đác vài người, Thúc Thần không biết tại sao ở trong lớp, còn đánh giá tư thế đi đứng của Hoa Hành.
Cậu tiến đến trước mặt Thúc Thần, hắn đứng dậy cho cậu bước vào rồi ngồi xuống chỗ của mình. . Ra chương nhanh nhất tại [ T RЦмtrцуen.м E ]
Lúc Hoa Hành lôi bài tập ra, hắn bỗng nhiên mở miệng: "Còn đau không?"
Động tác của Hoa Hành cứng đờ.
Hạ thân giống như phản xạ có điều kiện co rút lại, tự ngẫm vài giây, bèn dùng một câu không mặn không nhạt trả lời: "Cũng tạm."
Thúc Thần nghiêng đầu, người khác nhìn vào sẽ cho rằng hắn đang cùng Hoa Hành tán gẫu, nhưng chỉ mình cậu biết, Thúc Thần đang ngắm nghía mông cậu.
Ngay lúc Hoa Hành đứng ngồi không yên, Thúc Thần chợt nhẹ giọng nói: "Đêm nay sẽ không thế nữa."
Đôi mắt cậu hơi mở to, mang theo cảm xúc khó tin liếc hắn.
Thúc Thần lại nở nụ cười, nói: "Tan học đừng vội về."