Mỹ nữ lão sư đang nghĩ gì thế không biết?
Thấy A La cảm động, Trầm Côn chớp chớp con mắt ti hí của mình nghĩ một lúc lâu…
Ta kháo!
Không phải nàng thấy bần tăng truyền cho nàng một nửa linh khí, sẽ cảm động không nói gì chứ?
Mỹ nữ, ngươi vạn lần đừng có hiểu nhầm, bần tăng đối xử với ngươi vĩ đại như vậy, chẳng qua là làm một giao dịch nhỏ mà thôi!
Ngươi là lão sư riêng của bần tăng, ngươi cường đại thì chỗ tốt bần tăng đạt được cũng không ít, cho nên bần tăng mới đem một nửa linh khí của mình truyền cho ngươi, sau này sẽ đòi lại nhiều hơn đó!
- Đi thôi!
A La nặng nề đứng lên, đi về phía phòng của mình.
- A, đừng vội, bao giờ chúng ta tu luyện tiếp đây?
Trầm Côn cười hì hì đuổi theo sau.
- Ngươi cần một khoảng thời gian để ổn định lại linh khí trong cơ thể… Vậy tốt nhất là nửa tháng sau, nửa tháng nữa chúng ta sẽ tụ linh lần thứ hai!
A La cúi đầu, nói một cách lơ đãng.
Trong đầu nàng luôn ẩn hiện hành động
"hào phóng" của Trầm Côn, ánh mắt nhìn Trầm Côn cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Cả bóng dáng Trầm Côn khi luyện công nữa!
- Ít nói nhảm đi, ta chỉ hỏi ngươi có dám liều mạng hay không thôi?
- Vì những chữ bằng máu trên Phù Đồ tháp, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa ta cũng tiến tới!
- Chúng ta cùng nhau liều mạng !
Không thể tưởng tượng được, tên hỗn đản này lại còn có một mặt khác như vậy…
Trong lòng hắn rốt cuộc áp lực thống khổ đến bao nhiêu, mới có thể liều mạng luyện công như vậy?
- Trầm Côn, có phải trong lòng ngươi hận mẹ và đệ đệ của ngươi đến chết?
A La tò mò hỏi.
- Không hề!
Trầm Côn vẻ mặt rất nghiêm túc trả lời, ngay khi A La kinh ngạc thì hắn chỉ sơn trang của Trầm gia phía xa xa nói:
- Ta chỉ là rất ghét hai người ở nơi đó, một người tên là Trầm Trọng, một người tên là Dương Cửu!
Ngay cả xưng hô mẫu thân và đệ đệ cũng không thừa nhận, ngươi quả nhiên rất hận bọn họ!
Dương Cửu….
Tên của Trầm phu nhân lạ quá, không giống với tên một phu nhân thế gia!
Từ đã!
- Trầm phu nhân tên khai sinh là Dương Cửu sao? Bà ta họ Dương?
A La trong lòng chấn động.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comTrầm Côn gật đầu thừa nhận, tên của Trầm phu nhân là cơ mật cao nhất của Dương gia, những người biết được có thể đếm trên đầu ngón tay.
A La trầm tư một lát, rồi hỏi ngược lại:
- Vậy cha ngươi là Trầm Phù Đồ, gia gia cua ngươi là Trầm Tín, trong nhà của ngươi có một bộ giáp trụ màu đen tên là Thất Cấp Phù Đồ, là của hồi môn do Trầm phu nhân mang tới ?
A?
Phụ thân của bần tăng tên cả đời này Trầm Phù Đồ, cái này không có gì là bí mật cả, chỉ có gia gia Trầm Tín đã qua đời hai mươi năm, người Trầm gia gần như đã quên hết toàn bộ, vậy mà A La lại có thể thuận miệng nói ra ?
Còn cả áo giáp màu đen, bần tăng vẫn chưa từng nghe qua cái gì là Thấp Cấp Phù Đồ chiến giáp !
- Làm sao ngươi biết?
Trầm Côn ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi và phụ thân đã từng tham gia cuộc chiến U Vân Châu phải không?
A La đột nhiên bật cười:
- Không trách được, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi hơi quen mắt. Ta nhớ ra rồi, nhớ hết! Lúc ấy cha ngươi là chủ tướng của tả lộ quân Đại Triệu, ngươi là quan tiên phong, lúc ấy các ngươi phụng mệnh đánh lén nơi đóng quân của một kho thóc Vân Mông đế quốc, kết quả là ngươi nhát gan sợ máu ngất tại chiến trường….
- Dừng lại, đừng nói nữa.
Mặt Trầm Côn đỏ rực lên.
Trầm Côn Cửu Châu quả đúng là có tham gia đại chiến U Vân Châu, nhưng tại cuộc chiến này, hắn trở thành tù binh đáng xấu hổ nhất, sự việc này đã qua rất lâu rồi!
Bây giờ nhắc lại trận chiến đó, đầu óc bần tăng còn hơi đau, giống như là ký ức về trận chiến đó vẫn còn trước mắt!
- Ta nói đúng chứ?
A La nhìn thấy Trầm Côn xấu hổ nhưng không có ý dừng lại, ngược lại còn cau mày:
- Nếu ngươi thật sự là tôn tử của Trầm Tín, vậy nương nương của ngươi là Dương Cửu…
Thần sắc A La trầm xuống:
- Trầm Côn, ngươi muốn tìm Trầm phu nhân báo thù, sao không sớm nói cho ta biết tên thật của Trầm phu nhân? Bà ta là hậu nhân của Dương gia, kế hoạch huấn luyện nhất định phải sửa đổi, trong vòng một năm tăng chín cấp ngươi có thể chiến thắng Trầm phu nhân và Trầm Trọng, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Dương gia phía sau Trầm phu nhân!
- Dương gia?
Trầm Côn vẻ mặt mờ mịt!
- Ngay cả Dương gia ngươi cũng không biết? Bọn họ là nhà mẹ đẻ của Trầm phu nhân, là gia tộc của ngoại công ngươi mà đó!
A La nhìn Trầm Côn ngỡ ngàng.
- Một chút ấn tượng cũng không có!
Trầm Côn bất đắc dĩ nhún vai.
- vậy ngươi có nhớ mấy cái tên này hay không? Dương Nghiệp, Dương Chiêu, Dương Đình, Dương Đức….
A La nói liên tục mười cái tên, cuối cùng nói:
- Huyết mạch của Dương gia vốn ít, nữ nhân đời sau phần lớn là muốn con rể ở rể tại gia tộc, ngoại tôn cũng phần lớn sửa họ Dương! Nếu theo gia phả của Dương gia, ngươi cũng có một cái tên họ Dương đó! Điều này, phụ thân ngươi không nói cho ngươi biết sao?
- Mỹ nữ, rốt cuộc là ngươi đang nói cái gì đó?
Trầm Côn nghe không hiểu gì, bất đắc dĩ lấy tay vỗ trán.
- Ngươi vẫn không có ấn tượng gì sao?
A La trầm mặc một lúc, sau đó bỗng nhiên thở dài:
- Không có ấn tượng gì cũng tốt, sau này không nhắc đến Dương gia nữa…
Ánh mắt A La đột nhiên trở nên sắc bén, ngữ khí gần như là ra lệnh:
- Nếu ngươi không phải người Dương gia, càng không thể nhắc lại điều này trước mặt người khác, rằng ngươi là ngoại tôn của Dương gia, hiểu chửa? Nếu không ta sẽ không nhận ngươi là đồ đệ nữa!
Nàng không để ý tới vẻ mặt ngơ ngác của Trầm Côn, đi nhanh vào phòng.
[ Mỹ nữ ngươi muốn gì vậy? ]
Ngồi xổm trước cửa phòng A La, Trầm Côn hoàn toàn hồ đồ.
[ Đang vui vẻ nói chuyện, bần tăng chỉ nói ra một câu tên thật của Dương Cửu, ngươi ngay lập tức giống như bị thần kinh nói về một đống tên Dương gia. ]
[ Nếu ngươi nói rõ ràng thì cũng chả sao, nhưng ngươi vừa nói đượt chút liền cấm bần tăng không được nhắc đến Dương gia nữa, việc này là làm sao? Cho dù bần tăng là phật tổ chuyển sinh, nghe cũng không thể hiểu được! ]
Cộc, cộc!
Trầm Côn gõ cửa, không để ý tới những gì A La vừa nói.
Trong phòng mình, A La nhìn ánh trăng ở phía tây sắp lặn, bỗng nhiên thở dài.
[ Trầm Côn, đừng trách A La ta quát ngươi…]
[ Ta chỉ muốn tố cho ngươi mà thôi, hai mươi năm, hai mươi năm Dương gia đã giống như một vũng nước đục, nếu ngươi đặt chân vào, thì kết quả chính là thi cốt vô hồn! ]
[ Ngươi đã quên Dương gia, thì hãy vĩnh viên quên đi! ]
[ Thân là nam nhi, ving quang mà sống, chớ sống ở Dương gia! Cho dù đau buồn, cũng không nên làm nhi tử của Dương gia! ]
ầm!
A La đóng cửa phòng lại, nhìn ánh trăng sắp tàn ở phía tây, đột nhiên thì thào nói một mình:
- Dùng tụ linh trận vô cùng bá đạo để thăng cấp, vì báo thù không tiếc tính mạng…. Trầm Côn, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi trở thành như vậy, ta rất kinh ngạc! Ngươi giống như kẻ điên, đúng là có vài phần giống phong thái dứt khoát của Dương gia!
A La nói đúng!
Trầm Côn quả thật trong người đang chảy huyết mạch điên cuồng của Dương gia!
A La cầm huyết luyện kiếm ở trước ngực, vuốt vẻ những hoa văn trên vỏ kiếm, nói lẩm bẩm:
- Tiểu Liên tử, ngươi tính sai rồi, Tống Nguyệt Dương Gia vẫn chưa tuyệt hậu! Lão Ca Thư, ngươi có ngờ được không? Năm đó ngươi đâm thủng trái tim kẻ điên kia, ngươi trở thành truyền thuyết vô địch Ca Thư Ứng Long, cả đời không dám đặt chân về Tống Nguyệt Dương gia, nhưng mà Dương gia…. vẫn còn có một tôn nhi, có một kẻ hữu dụng, một nam nhân dám liều mạng!
Trong lòng nghĩ đến chiến dịch thảm khốc đó, nam nhân Dương gia từng người một đầu rơi xuống đất, khóe mắt A La dần ướt…
- U Vân Châu, máu giàn giụa, tám vạn đệ tử cùng quay đầu! Ngọc Kinh lâu, máu không lưu, một rồng chín hổ tự đoạn đầu, Ca Thư vô địch cũng ưu sầu đau khổ…. Tống Nguyệt Dương gia, rồng cũng chết, hổ cũng chếtm nhưng vẫn còn lại sói! Một người làm nên nghiệp lớn, sói và Long Hổ tranh phong!
Ba!
Chọc thủng một vò rượu, A La uống cho đã.
Thiên quyến trung liệt, không dứt Dương môn!
( mình cũng khó diễn tả câu này, mọi ng tự hiểu nhé. Câu trước ý là người trung liệt, câu sau là người Dương gia không bao giờ hết)
Uống cạn một bát lớn!
…
[ A La làm sao thế nhỉ? ]
Trầm Côn ở ngoài cửa một lúc lâu, không thấy A La trả lời đành phải vỗ cái đầu bóng lưỡng rồi rời khỏi.
[ Theo ý của A La thì Dương gia sau lưng Trầm phu nhất hình như rất lợi hại, bần tăng đối phó với Trầm phu nhân nhất định phải cẩn thận mới được….]
[ Ài, mỹ nữ, ngươi không thể nói rõ ràng hơn một chút sao? ]
Đi đến sân luyện công ở ngoài, Trầm Côn vẫn đầy bụng oán hận, sau đó hắn ngửi thấy một mùi lạ gay mũi.
Trầm Côn nghển cổ nhìn…
[ Phật tổ ạ, bần tăng không hoa mắt chứ? ]
Thấy được tình hình bên ngoài viện, mùa đông mà Trầm Côn cũng toát mồ hôi, ngay cả áo bông cũng bị mồ hôi thấm ướt!