Lý Thương Mạc lại để cho Diêu Bảo Châu lái xe vòng quanh một chuyến, sau đó chọn một nhà cô thích nhất.
"Chọn để làm gì?"
"Để ở đó, không phải cô bắt bẻ sao? Chọn một nhà hợp ý cô đi."
Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc trong miệng, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, híp mắt nhìn những ngôi nhà bên ngoài, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Trước đó cảm thấy cả người anh là khí chất lưu manh, hiện tại cảm thấy anh quả thực là tên cướp biển, lại khiến cho Diêu Bảo Châu có một loại cảm giác bọn họ là đang cùng sống mái, muốn chọn một gia đình vào cướp bóc.
"Nhanh chọn đi." Lý Thương Mạc không kiên nhẫn nói: "Tôi mệt chết rồi, muốn tắm rửa đi ngủ."
"Tôi chọn nhà ai thì chúng ta ở nhà đó sao?"
"Đúng vậy."
Diêu Bảo Châu xùy cười một tiếng, hỏi: "Anh cảm thấy mình là hoàng đế sao? Trong thiên hạ đều là đất của anh, anh muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đấy?"
"Tuy tôi không phải hoàng đế, nhưng tôi muốn ở đâu thì sẽ ở được."
"Tại sao?"
Lý Thương Mạc nhún vai, vẻ mặt tự tin nói.
"Bởi vì tôi chính là loại đàn ông khiến cho không người nào có thể từ chối."
Diêu Bảo Châu cười lạnh một tiếng, chỉ một gia đình ven đường.
Nhà này trông có vẻ giàu có, nhưng tường vây sân lại không cao, có thể chứng kiến giàn nho tươi tốt bên trong, cửa nhà có rất nhiều hoa tươi, đều là cẩn thận chăm sóc đấy.
Bởi vậy có thể thấy được gia đình người ta đình hạnh phúc, nhiệt tình với cuộc sống, hơn nữa đối với thế giới không có ác ý, tâm lý phòng bị tương đối thấp.
Diêu Bảo Châu cũng không muốn khiến Lý Thương Mạc quá khó xử.
Trên mặt Diêu Bảo Châu nhịn không được lộ ra vui vẻ, cô rất hiếu kì, coi như là gia đình người ta hạnh phúc lại hiếu khách, vô duyên vô cớ nói muốn ở nhờ, cũng chỉ sợ là sẽ bị từ chối, dù sao trên đời này, nên có tâm phòng bị người.
Lý Thương Mạc đi qua gõ cửa.
Hôm nay là thời gian làm việc, ban ngày, ở nhà toàn là phụ nữ, phần lớn là các cụ già, mẹ chồng, con gái.
Thật ra lúc trong nhà có đàn ông, không chừng khả năng thành công còn cao hơn một chút, bởi vì cảm giác an toàn của phụ nữ luôn cao hơn, tâm lý phòng bị sẽ thấp đi một ít, chỉ có phụ nữ mới khó thành công.
Đã nhanh đến giữa trưa, mặt trời rất chói, Diêu Bảo Châu xuống xe, đeo kính râm, tùy ý dựa vào xe, muốn xem thật kỹ Lý Thương Mạc làm như thế nào để người ta mở cửa.
Không đầy một lát, cửa được mở ra, quả nhiên, chỉ mở ra một khe nhỏ.
Bên trong thò ra một cái đầu, nhìn dáng vẻ có vẻ là dân tộc thiểu số, ánh mắt phòng bị nhìn về phía Lý Thương Mạc.
Khoảng cách hơi xa, Diêu Bảo Châu nghe không rõ Lý Thương Mạc nói gì, nhưng mới nói hai câu, người phụ nữ kia mặt mày hớn hở, cửa mở rộng ra hơn.
Lý Thương Mạc quay đầu lại nhìn Diêu Bảo Châu, đắc ý nhướn mày, Diêu Bảo Châu nhịn không được nghiêng đầu cười, quả nhiên trên mạng nói không sai, đối phó với phụ nữ, không có người nào so được với Lý Thương Mạc.
Chỉ thấy Lý Thương Mạc tiếp tục ba hoa với người phụ nữ, chỉ nói vài câu, đã khiến bà cười run rẩy hết cả người, cười đến vui vẻ lại thẹn thùng, dường như trong nháy mắt biến thành thiếu nữ hoài xuân.
Bà nhìn về phía Diêu Bảo Châu theo hướng Lý Thương Mạc chỉ, Diêu Bảo Châu đứng thẳng người, gỡ kính râm xuống, mỉm cười.
Lúc Diêu Bảo Châu dịu dàng cười vẫn rất ngọt ngào, khiến cho người lớn yêu thương, quả nhiên trên mặt người phụ nữ càng vui vẻ, mở rộng cửa, còn vẫy tay với cô.
Lý Thương Mạc chạy tới nói: "Cô ấy đã đồng ý để cho chúng ta ở nhờ ba ngày."
"Nhanh như vậy sao?"
"Đương nhiên, tôi là ai chứ, người gặp người thích." Lý Thương Mạc vỗ cánh tay Diêu Bảo Châu, hất cằm nói: "Cô cũng có công đấy, vừa rồi cười đến dịu dàng, không tệ nha, phối hợp xuất sắc. Đi, lái xe vào thôi."
Nói xong câu đó Lý Thương Mạc cười hì hì đi theo người phụ nữ vào phòng, thật sự là vô cùng ngọt, Diêu Bảo Châu cảm thấy dáng vẻ kia có chút đáng yêu.
Cô nghiêng đầu không tự chủ được cười, vô thức sờ bả vai vừa rồi bị Lý Thương Mạc đụng vào, chỗ đó truyền đến một loại cảm giác tê dại khác thường, khiến cô có chút không thích ứng.
Ba ngày mà thôi, nhịn ba ngày là xong rồi. Diêu Bảo Châu nói với chính mình, cảm giác rục rịch trong lòng kia, cảm giác muốn tới gần, muốn thân cận da thịt, nhịn ba ngày là tốt rồi.
Con người không phải động vật, con người có lý trí, cho nên có thể khắc chế.
Càng là người cao cấp, lại càng hiểu được phân biệt nhu cầu tinh thần và kích thích đại não.
Cho nên Diêu Bảo Châu tin tưởng trên đời này không có người nào là cô không thể từ chối, cũng không có tình cảm nào là cô không thể ngăn cản.
Chẳng lẽ con người sẽ bị khuất phục bởi tình dục sao?
Cũng chỉ có mấy thứ siêu việt mà thôi.
"Mau vào đi!"
Lý Thương Mạc đã mở cửa ra, thò ra nửa người ngoắc Diêu Bảo Châu.
Diêu Bảo Châu nhìn về phía anh, nhịn không được thở dài một hơi.
Cái tên côn đồ này, đầy miệng ba hoa, khinh bạc thô lỗ, cũng không biết rốt cuộc là mê người ở đâu, sao cô lại có cảm giác với anh chứ? Cũng không phải là đã đến tuổi khao khát như vậy?
"Bảo Châu, sao cô cứ ngây người thế? Vào đi!" Vẻ mặt Lý Thương Mạc hưng phấn, không ngừng ngoắc Diêu Bảo Châu, cười tủm tỉm nói: "Nhà cô ấy có rất nhiều dưa hấu và dưa hami, mau tới đây, chờ cô cùng ăn đây này!"
Sói hoang vừa ngọt ngào vừa quyến rũ.
Diêu Bảo Châu nhớ tới cái danh xưng này của Lý Thương Mạc, lại nhịn không được cười.
Xong rồi, sao lại cảm thấy anh trở nên đáng yêu chứ?
Diêu Bảo Châu lái xe vào sân đỗ, đợi cô xuống xe, thái độ của người phụ nữ đối với Lý Thương Mạc cũng đã không khác gì mẹ ruột rồi, đã đem hoa quả trong nhà, quả hạch, trà sữa tất cả đều đem ra.
Lý Thương Mạc cũng không khách sáo, y như đang ở nhà mình, trực tiếp nhón nho, cầm lấy dưa gặm, không ngừng khen ngọt.
Diêu Bảo Châu nhìn dáng vẻ kia, thực sự có loại cảm giác dẫn theo đứa con ngốc ra ngoài.
Nhân lúc Lý Thương Mạc ăn dưa, Diêu Bảo Châu tranh thủ quan sát ngôi nhà này.
Người phụ nữ này là người tộc Duy, tên là Tố Nhiệt Y Hãn, nhà có năm người, chồng làm việc ở bưu cục trên thị trấn, con lớn nhất ở bên ngoài tham gia quân ngũ, còn có hai con gái đang còn đi học.
Bà vô cùng hiếu khách, nghe nói hai người cần ở nhờ, không chút do dự đem phòng của con trai lớn nhất cho hai người, có lẽ bà cũng không đọc tin tức giải trí, cho nên cũng không biết Lý Thương Mạc là thần tượng, không nhận ra anh.
Diêu Bảo Châu cảm thấy hai người ở chung một phòng không ổn, đang muốn nói chuyện, Lý Thương Mạc cũng đã đứng dậy từ phía sau, ôm lấy bả vai Diêu Bảo Châu, cười hì hì nói: "Vậy cháu và vợ không khách sáo ạ, cám ơn cô."
"Không sao, hai cháu ăn trưa chưa? Ăn luôn ở đây đi, cô đi nấu cơm."
Bà đi nấu cơm, Lý Thương Mạc một tay còn khoác lên trên vai Diêu Bảo Châu, tay kia cầm một miếng dưa gặm.
Diêu Bảo Châu nhíu mày.
"Vợ?" Diêu Bảo Châu hỏi.
"Đúng vậy, tôi nói với cô ấy chúng ta là vợ chồng, cũng không thể nói là nửa đường đụng phải nhau nha, sẽ lộ ra rất không đáng tin cậy, không dễ dàng khiến người ta có cảm giác tin tưởng, nói là vợ chồng, tâm phòng bị của cô ấy mới có thể thấp đi một chút, đúng không?"
Tuy là có lý, nhưng Diêu Bảo Châu cảm thấy Lý Thương Mạc muốn chiếm chút tiện nghi ngoài miệng.
"Bỏ tay ra." Diêu Bảo Châu nhìn cái tay kia nhỏ nước dưa, cau mày nói: "Dinh hết rồi."
"Chê tôi?" Lý Thương Mạc chớp chớp lông mi, dáng vẻ tức giận nói: "Kết hôn mới mấy ngày chứ? Đã chê tôi dính rồi hả? Không muốn ở bên tôi nữa rồi? Chán ghét tôi rồi sao? Không có kích tình? Có mới nới cũ?"
Diêu Bảo Châu bị Lý Thương Mạc lắm mồm đến đau cả đầu, đẩy tay anh ra nói: "Ăn dưa của anh đi, tôi đi tắm rửa."
"Vợ ngoan!" Lý Thương Mạc lớn tiếng kêu lên.
Vừa lúc bị Nhiệt Y Hãn đi tới nghe được, bà cười hì hì nói với Diêu Bảo Châu: "Tân hôn à? Tình cảm tốt thật."
Diêu Bảo Châu chỉ có thể cười xấu hổ, gật đầu, nén thẹn thùng, phối hợp với lời nói dối của Lý Thương Mạc.
Cô thật sự rất muốn biết, Lý Thương Mạc này mỗi ngày rốt cuộc nói hươu nói vượn bao nhiêu lời?
Hai người tắm rửa xong được dẫn đi vào phòng, nghe Lý Thương Mạc nói ngày hôm qua bọn họ ngủ ngoài trời một đêm, nên bảo họ tranh thủ nghỉ ngơi, cơm trưa nấu xong sẽ gọi.
Hai người cũng không từ chối sự nhiệt tình của bà.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Diêu Bảo Châu và Lý Thương Mạc.
Bên này phòng ở không giống như trong đất liền, trong phòng là giường đất, rất lớn, chỉ phủ lên mỗi chăn chỗ ngủ, những nơi khác còn để được đồ.
Bởi vì biết rõ hai người là vợ chồng, cho nên giường chỉ phủ có một chăn.
Diêu Bảo Châu càng nghi ngờ lý do Lý Thương Mạc nói bọn họ là vợ chồng, bắt đầu không yên lòng rồi.
"Ngủ trưa nhé?" Lý Thương Mạc nói.
Diêu Bảo Châu nhìn cái giường chỉ có một chăn, nói: "Anh ngủ đi, hôm qua tôi ngủ rất ngon, tôi xem tài liệu một lát."
Nói xong Diêu Bảo Châu cũng không để ý tới Lý Thương Mạc, lấy laptop ra xem tài liệu.
Lúc tắm rửa cũng đã thay đồ, hiện tại cũng không muốn thay bộ khác, Diêu Bảo Châu tìm được buộc tóc tiện tay buộc lên, bên tai có hai sợi tóc rủ xuống, nhìn càng thêm dịu dàng.
Lý Thương Mạc chống đầu nhìn Diêu Bảo Châu, cô thật sự có rất nhiều dáng vẻ, có đôi khi phong tình vạn chủng quyến rũ khiến lòng người ngứa ngáy, có đôi khi lại ngọt ngào hồn nhiên như chưa từng trải, có đôi khi lại độc lập khiến cho người ta không dám khinh thường, có đôi khi lại giống như bây giờ yên tĩnh dịu dàng, lại khiến cho người ta muốn ôm lấy cô từ phía sau lưng, sau đó ra sức nhào nặn!
"Đừng nhìn, ảnh hưởng tôi làm việc." Diêu Bảo Châu cuối cùng chịu không được ánh mắt Lý Thương Mạc, cau mày nói: "Ngủ đi, không phải ngày hôm qua ngủ không ngon sao?"
"Đúng vậy, mệt muốn chết rồi." Lý Thương Mạc đáng thương nói: "Nhưng cô ở bên kia dùng máy tính tôi không ngủ được."
Diêu Bảo Châu hết cách rồi, đành khép máy tính lại, nói: "Đợi anh ngủ rồi tôi lại dùng, được chưa?"
"Ừ."
Nhưng mà chẳng được bao lâu, Lý Thương Mạc lại có ý kiến rồi, hỏi: "Tại sao cô cách xa tôi như vậy? Ghét bỏ tôi à."
"Không có."
"Sợ tôi."
"Không sợ."
"Vậy cô ngồi bên cạnh tôi đi."
"Lý Thương Mạc, anh đừng có được đằng chân lại lân đằng đầu."
Lý Thương Mạc không nói, Diêu Bảo Châu ngồi ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, chờ Lý Thương Mạc ngủ, kết quả lại truyền tới một tiếng thở dài nặng nề.
"Aiz..." Lý Thương Mạc làm ra vẻ thở dài.
Diêu Bảo Châu không để ý tới anh, nhắm mắt lại giả vờ không nghe thấy.
"Aiz... Aiz..."
Diêu Bảo Châu thật sự cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ hỏi: "Thế nào?"
"Tôi cảm thấy cô không tin tôi, tôi khổ sở, ngủ không được."
Diêu Bảo Châu nặng nề thở dài một hơi, hỏi: "Anh muốn như thế nào?"
"Tôi muốn cô ngồi vào bên cạnh tôi, dỗ tôi ngủ, ngày hôm qua tôi dỗ cô ngủ đấy."
"Dỗ như thế nào."
Lý Thương Mạc từ từ nhắm hai mắt, vỗ chỗ bên cạnh mình nói: "Ngồi ở chỗ này, trong lòng tràn đầy yêu thương nhìn tôi."
"Nhìn anh thì được, còn trong lòng tràn đầy yêu thương làm không được."
"Vậy cũng được, lại đây."
Diêu Bảo Châu cảm giác mình quả thực là hết cách với Lý Thương Mạc rồi, đúng là ông trời phái anh tới thu thập cô, thực sự loại gặp phải vô lại rồi.
Cô chỉ có thể đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh anh.
"Như vậy được rồi chứ?"
Lý Thương Mạc từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên giường, mím môi nhịn không được đắc ý cười.
"Được rồi."
"Vậy nhanh ngủ đi." Diêu Bảo Châu khẽ nói.
Nhưng mà Diêu Bảo Châu vừa dứt lời, đã bị kéo về sau, ngã thẳng xuống giường.
Lý Thương Mạc kéo Diêu Bảo Châu vào trong ngực, một tay đè lại cô.
"Không phải cô muốn một cái ôm sao?" Lý Thương Mạc nói.
Lý Thương Mạc vẫn nhắm hai mắt, anh cũng không nhìn Diêu Bảo Châu, như thật sự chăm chú ngủ, nhưng trên mặt anh lại khẽ cười, cười giống như một đứa trẻ đã làm được, khiến cho không người nào có thể tức giận anh.
Diêu Bảo Châu há to miệng, vừa muốn nói chuyện, Lý Thương Mạc giống như là cảm ứng được.
"Hư..." Anh nhắm hai mắt, mỉm cười, dùng giọng nói dịu dàng khiến cho không ai từ chối được: "Chúng ta cứ như vậy ngủ đi."