Diêu Bảo Châu và anh trai Diêu Bảo Phong sinh ra trong một gia đình lớn, có không ít họ hàng. Cha hai người mất sớm, sau khi mẹ tái giá cũng không liên lạc nhiều với họ, cho nên Diêu Bảo Châu và anh trai Diêu Bảo Phong được ông bà nuôi lớn.
Tuy vậy ông bà con cái và cháu chắt cũng nhiều, hơn nữa tuổi cũng đã lớn, quan tâm đối với hai người khó tránh khỏi bị giảm bớt, còn anh trai Diêu Bảo Phong lớn hơn Diêu Bảo Châu vài tuổi, cho nên gần như đều là anh trai Bảo Phong chăm sóc Bảo Châu.
Cũng không biết là tốt hay xấu, Diêu Bảo Châu từ nhỏ đã là một người làm theo ý mình, hiểu biết khá sớm, tuổi còn nhỏ nhưng đã có ý nghĩ của riêng mình, chuyện cô đã quyết định khó bị ảnh hưởng bởi người khác, cho nên mặc dù không có cha mẹ ở bên cạnh, nhưng Diêu Bảo Châu cũng không biến thành một " thiếu nữ phản nghịch ", nhưng là cô so với thiếu nữ phản nghịch càng làm cho người ta đau đầu hơn.
Thiếu nữ phản nghịch sở dĩ phản nghịch, không phải là vì bọn họ muốn theo đuổi cái gì, mà là vì bọn họ không biết mình muốn theo đuổi cái gì, rồi lại nóng lòng muốn đạt được sự công nhận của thế giới, tầm mười mấy tuổi, đúng lúc đang va chạm với thế giới, nên dùng phản kháng để biểu đạt mình, thể hiện sự hiện hữu của mình.
Cho nên thiếu nữ phản nghịch càng phản nghịch, càng thích đối nghịch với người khác, trong lòng bọn họ lại càng ỷ lại và cần người khác tán thành chú ý. Diêu Bảo Châu lại không phản nghịch, cô chỉ đơn thuần là lãnh đạm và làm theo ý mình.
Diêu Bảo Châu có một đôi mắt cười, phần lớn lúc nói chuyện cũng đều hoà khí, giọng điệu rất dịu dàng, không thể hiện cá tính, nhưng cũng chỉ là thái độ hoà thuận bên ngoài, còn ngươi khác nói gì cô đều không nghe đấy.
Khen ngơi phê phán đều vô dụng, mềm cứng đều không ăn.
Nếu bạn đưa ra đề nghị gì cho cô, cô sẽ không nghe, nhưng cô cũng không cãi nhau với bạn, cũng không tranh luận với bạn, từ đầu tới cuối chỉ cười tủm tỉm nhìn bạn, thỉnh thoảng gật đầu, thế nhưng mà khi thực hiện lại vẫn là làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm.
Tuổi càng lớn, tính cách Diêu Bảo Châu lại càng tươi sáng rõ nét, người bình thường theo thời gian đều trở nên càng thêm thành thục khéo đưa đẩy, nhưng Diêu Bảo Châu lại trở nên càng ngày càng lợi hại, lúc nhỏ còn không cãi lại, chỉ lễ phép nhìn bạn cười, lớn tuổi lại trở nên càng ngày càng thích nghẹn người, ai cũng không nể mặt, thường xuyên nói đến mức bạn không xuống đài được.
Trừ cái đó ra, tính cách ích kỉ cũng càng phát ra rõ ràng.
Người nhà giúp hai anh em cô nhiều như vậy, cô lại không hề cảm ơn trong lòng, em họ muốn cô hỗ trợ kèm học, cô đều không muốn.
"Tại sao không mời gia sư? Cháu cũng có rất nhiều bài tập, không có thời gian."
"Dạy nó làm được một đề cũng chả có ý nghĩa gì, không phải cháu không cho nó dạng bài tập tương tự, nhưng nó không hiểu được suy một ra ba, giảng thêm cũng là lãng phí thời gian."
"Nếu quả thật muốn cháu mỗi tuần rút ra hai tiếng cũng không phải không được, nhưng phải trả tiền."
Sắc bén, tình cảm lạnh bạc, trời sinh tính cách lạnh lùng, ích kỉ khiến cho người khác cười chê.
Tất cả mọi người đều lén thảo luận, nói thầy tướng số nói thật không có sai, con nhóc kia chính là mệnh thiên sát cô tinh, khắc chết cha, khắc mẹ rời đi, chỉ hi vọng đừng có nhắm vào Bảo Phong.
Diêu Bảo Phong hoàn toàn khác với Diêu Bảo Châu.
Bảo Phong là người ưu tú nhất trong nhà, tướng mạo anh tuấn, làm người lễ phép phúc hậu, tính cách như ánh mặt trời, lương thiện vô tư.
Toán học và tiếng Anh đều vô cùng tốt, lúc trước thi Đại học xếp thứ hai trong danh sách lọt vào Thanh Hoa của thành phố, sau khi tốt nghiệp ngành tài chính, kinh doanh thuận lợi, tiền của người trong nhà đều giao cho anh đầu tư mà không mất bất cứ chi phí nào.
Cũng không biết có phải là bởi vì ăn nhờ ở đậu mà nhạy cảm, Bảo Phong luôn đặc biệt có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, ai không vui, ai đau khổ, anh đều tốt bụng quan tâm và an ủi, đối với trẻ con cũng vô cùng kiên nhẫn, trong nhà không có ai không thích Bảo Phong, dù là người bắt bẻ nhất đối với Bảo Phong cũng không thể nào chỉ trích.
Nếu như nói Diêu Bảo Phong có khuyết điểm gì, vậy thì chính là thật sự quá cưng chiều em gái Diêu Bảo Châu rồi. Mọi người cảm thấy, Diêu Bảo Châu làm theo ý mình, tính cách ích kỉ, ngoài việc vốn là bản tính, thì thói quen ấy cũng là do anh trai cô mà ra.
Tất cả mọi người nói, nếu để cho Diêu Bảo Châu gặp chút ít trắc trở, ăn thêm một chút khổ, biết được khó khăn trên thế gian, sẽ biết tốt xấu, ngay cả lời khuyên của mọi người cũng không chịu nghe, có lòng tốt đều trở thành lòng lang dạ thú.
"Cháu cảm thấy có lý, chưa từng chịu đau khổ, cho nên không biết phân biệt." Diêu Bảo Châu cười tủm tỉm nói: "Trẻ con nên gặp trắc trở mới biết được quý trọng cuộc sống bây giờ, cô nên để cho em đi ra ngoài chịu khổ một chút, cơm cũng không cần đút tận miệng, nên ăn được chút mặn nhạt."
Vào bữa cơm năm mới, Diêu Bảo Châu nói một câu khiến cho bầu không khí trên bàn cơm vô cùng xấu hổ, đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người không nói, chỉ có Diêu Bảo Châu vẫn còn gắp rau ăn cơm, không bị ảnh hưởng chút nào, ăn ngon biết bao.
Nói thật, anh rể làm cảnh sát trong nhà rất muốn cho Diêu Bảo Châu làm bài thi trắc nghiệm tâm lý, anh ta rất hoài nghi Diêu Bảo Châu có phải hay không có chút nhân cách tinh thần biến thái, phản xã hội, dù sao trong đám người IQ cao, rất thích phản xã hội.
Diêu Bảo Châu học ngành thiên thể vật lý, tất cả mọi người cảm thấy lãng phí, kể cả giáo viên trong trường, thậm chí còn mời Diêu Bảo Phong đến trò chuyện về đề tài này.
Thành tích của cô và tố chất tâm lý, kỳ thi Đại học không thể nói chơi, cô tuyệt đối có thể xếp thứ nhất, hơn nữa lựa chọn ngành tốt nhất, như vậy trường học cũng vinh quang, đối với tương lai của cô cũng tốt. Nhưng mà Diêu Bảo Châu lựa chọn ngành học, lựa chọn trường học chỉ đứng thứ năm.
Thứ nhất và thứ năm, nhìn như khác biệt không lớn, nhưng là trong lòng quần chúng, lại không phải có thể đánh đồng, còn Diêu Bảo Châu lại không thèm quan tâm cái vinh quang này, ngoan cố chọn ngành học ít người quan tâm kia.
Tất cả mọi người cảm thấy cô đang lãng phí điểm số và tài hoa, nhưng anh trai Bảo Phong lại ủng hộ quyết định của em gái.
Hiệu trưởng, chủ nhiệm bộ môn, tổ trưởng bộ môn, chủ nhiệm lớp đều trình diện rồi, anh cô chăm chú nghe thầy cô nói, nhưng người trong cuộc Diêu Bảo Châu lại ngồi ở bên cạnh, cà lơ phất phơ, không quan tâm chơi móng tay.
Diêu Bảo Phong sờ đầu Diêu Bảo Châu, nói với mọi người: "Để cho con bé làm theo lựa chọn nó thích là được, em biết các thầy cô cũng có lòng tốt, nhưng chuyện của Bảo Châu, con bé tự có cân nhắc."
"Chúng tôi thật sự cảm thấy đáng tiếc."
"Các thầy cô yên tâm, cuộc đời Bảo Châu sẽ không vì lựa chọn đại học mà thành ra hỏng bét, em có lòng tin với con bé, cho dù con bé đi nơi nào, lựa chọn ngành nào, tương lai của con bé đều nhất định sẽ rất rực rỡ, sẽ là niềm kiêu ngạo của trường học, cũng nhất định là niềm kiêu ngạo của em."
Tuy Diêu Bảo Châu luôn biết rõ anh trai quan tâm mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được anh trai nói như vậy: cô sẽ là niềm kiêu ngạo của anh.
Ngày nào đó, Diêu Bảo Châu nhìn một bên mặt anh trai, trong lòng lần đầu tiên xuất hiện một loại cảm giác sứ mạng, cô muốn càng thêm rực rỡ, muốn tất cả mọi người nghi ngờ anh trai câm miệng, khiến cho họ biết anh trai thương cô không sai.
Người bên cạnh luôn cảm thấy tính cách Diêu Bảo Châu hỏng bét là bởi vì cha mất sớm, mẹ lại không ở bên cạnh, cho nên linh hồn mới không vẹn toàn, không thích sống chung, không ôn hoà. Nhưng mà Diêu Bảo Châu biết rõ, cuộc đời cô dù có được yêu nhiều đến mấy, coi như là có được cha mẹ con cái, cũng không nhất định sẽ được cô yêu mến.
Bởi vì anh trai vô tư yêu thương cô, cho cô phát triển tự do tự tại, cô lựa chọn dáng vẻ mình muốn trở thành, cô mới có thể không vẹn toàn như vậy, không thích sống chung, không ôn hoà.
Anh trai là cha mẹ tốt nhất thế giới, là người yêu thương cô nhất thế giới.
Tuy nhiên người yêu thương cô nhất thế giới đã mất rồi.
Cho đến khi bác gái Nhiệt Y Hãn kêu đến tiếng thứ ba, Diêu Bảo Châu hoàn hồn.
Cô phát hiện mình cũng không quá khó sống, lúc trước cũng từng đau khổ đến khoan tim rét thấu xương, hiện tại nhớ tới cái chết của anh trai, dường như cũng không xúc động đến muốn rơi lệ.
Hai người trước sau chạy vài chuyến mới bê hết đồ ăn, tuy cô biết buổi trưa người nhà của bà về ăn cơm, nhưng đồ ăn cũng không khỏi quá nhiều rồi.
Đùi dê to tướng, thịt dê xào, thịt dê thái mỏng, súp thịt dê, cơm pilaf, thịt gà, bánh nướng, trà sữa...
Nhất là cái đùi dê to tướng kia, thật sự khiến Diêu Bảo Châu muốn động tay, hận không thể nuốt nước miếng rồi.
Chẳng bao lâu chồng và con cái của bác gái Nhiệt Y Hãn cũng về, bà giới thiệu cho người nhà về Diêu Bảo Châu, nói cô cùng chồng đi hưởng tuần trăng mật, xin ở nhờ.
"Chồng cháu đâu rồi? Vẫn còn ngủ à? Xem ra là rất mệt." Bác gái Nhiệt Y Hãn cười tủm tỉm nói: "Cháu gọi chồng ra ăn cơm đi, ăn xong lại tiếp tục ngủ."
Tuy Diêu Bảo Châu cảm thấy hiện tại gặp mặt Lý Thương Mạc có chút xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì đi gọi anh, vốn định gõ cửa, nhưng nghĩ bây giờ bọn họ là "hai vợ chồng ", nếu như còn gõ cửa sẽ lộ ra rất lạnh nhạt, sợ bị người ta nhìn ra không bình thường, vươn tay cầm nắm đấm cửa.
Tuy nhiên lại giống như đã hẹn trước, Diêu Bảo Châu đi vào bên trong đẩy cửa, cửa cũng đồng thời từ bên trong mở ra.
Lý Thương Mạc ở bên trong dùng sức rất lớn, Diêu Bảo Châu bị lực kéo vào trong, lảo đảo suýt ngã sấp xuống, được Lý Thương Mạc vươn tay giữ lại.
Diêu Bảo Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Lý Thương Mạc ngẩn ra, dường như nghẹn đầy lửa, thấy Diêu Bảo Châu da đầu run lên, vậy mà không hiểu sao có một loại cảm giác có tật giật mình.
Lý Thương Mạc cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi vốn chỉ làm theo ý mình."
Nói xong anh giữ bả vai Diêu Bảo Châu lại, ôm cô đi về phía giàn nho, sức mạnh đến mức không để cho Diêu Bảo Châu phản kháng.
Người nhà bà Nhiệt Y Hãn cũng tò mò địa nhìn về phía bên này, chỉ cảm thấy vợ chồng tân hôn tình cảm tốt, cười khẽ nhìn bọn họ, nhưng con cái họ lại kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống rồi, nhìn nhau, thậm chí còn không thể tin dụi mắt.