Minh Dũng nói: - “Sư huynh đã điều tra rồi, cái giếng này cótừ ba trăm năm trước, cho đến nay vẫn giữ nguyên như ban đầu. Dânlàng đến ngày rằm tháng sáu chỉ tổ chức lau chùi dưới đáythôi chứ không đụng chạm gì đến giếng cả.”
Minh Khánh gật đầu. – “Có khả năng trải qua ba trăm năm, đấtquanh giếng bị đồng hóa nhiều, không còn đủ khả năng trấn áptà ma nữa, khiến cho con yêu quái dưới đáy có thể sử dụngpháp thuật xuyên qua phong ấn. ”
Trưa hôm đó, hai người được dân làng thết một bữa no. Cơm nướcxong xuôi, hai người nhảy xuống giếng. Sau khi Minh Dũng sử dụngphép thuật ngăn chặn mạch nước ngầm, tự nhiên trên thành giếnglộ ra một cái hang nhỏ, đủ cho một người đi vào. Hai người theo từng bậc thang đá ẩm ướt đi xuống.
Bên dưới là một cái động vuông vắn, hẳn là do con người tạora. Hai người bước trong bóng tối. Nơi đây vừa ẩm ướt lại cónước giọt từ trên đầu xuống có vẻ lạnh lẽo. Đá lửa bị ướtkhiến Minh Dũng không thể đốt đèn lên. Gã đành rón rén lần mò trong bóng tối. Bỗng Minh Dũng dẫm phải một cái gì đó mềmmềm. “Méo” Có tiếng con gì kêu lên. Minh Dũng sợ lắm vung kiếmchỉ vào vật đó. Minh Khánh cúi xuống, bế nó lên. Minh Dũngmới nhìn ra đấy là một con mèo đen béo ị. Hai mắt nó sángtrắng trong đêm tối. Con mèo nhìn Minh Dũng một cách thù hằnvì cái tội dẫm lên người nó. “Ngoáo.” Cái giọng của nó làmMinh Dũng thấy buồn cười. Đây hẳn là một con mèo thiến. Thôngthường khi phong ấn ma quỷ, người ta thường để một con mèo đenhoặc chó đen trấn giữ, nhưng mèo thiến thì gã mới gặp lầnđầu tiên.
Hai người tiếp tục đi vào trong. Nơi đây chắc hẳn là ổ của con yêu quái, không chỉ có chăn gối mà cả một cái đệm nữa. Phíabên cạnh ổ có một người đang nằm, xem ra y là vị khách bấthạnh từ nơi xa đến cầu nguyện mà dân làng nói. Hai người đỡ ydậy. Hơi thở của người khách vẫn đều đều như đang ngủ.
Xung quanh cái ổ đêu là vách đá. Minh Dũng kỳ quái lắm. Hắnlau khô viên đá lửa, bắt đầu châm đèn lên. Mãi rồi đèn cũngsáng. Minh Dũng tìm xung quanh một lúc lâu mới viết vào bàn tay Minh Khánh: “Xem ra con yêu quái không ở nơi đây.” Hai người vìphong bế thính giác nên phải dùng cách này để nói chuyện. Minh Khánh viết vào bàn tay gã. “Đệ không cảm giác thấy yêu khí.”
Minh Dũng lại viết: “Có khi nào yêu quái lợi dụng lúc bọn ta ngưng phong ấn lại, trốn ra ngoài rồi không?”