Theo một số thông tinmà người tu đạo thu được, đoàn quân Ám Dạ được chia làm mườitám đạo, mỗi đạo tương ứng với một tầng địa ngục. Người đứng đầu mỗi đạo quân được xưng làm đại vương. Bọn họ là những kẻ mạnh nhất trong cái đạo quân đó.
Trong mười tám tầng đại ngục, Ngưu Khanh địa ngục chính lànơi súc sinh kêu oan. Phàm người tại dương thế tuỳ ý tru sát súc sinh,đem sự vui thú của mình đặt trên sự đau khổ của chúng, sau khi chết sẽbị giải vào đây để bị các con trâu hoang tụ lại, dùng sừng húc, dùngchân dẫm đạp.
Ngưu Khanh đại vương cũng không nhiều lời. Gã bảo con cáothành tinh: “Giết chúng đi.” Con cáo hiểu ý chủ gật đầu. Rồinó nhe hàm răng trắng ởn ra dọa mấy người phái Phổ Linh. Yêuquái khác với ma quỷ ở chỗ chúng làm bằng xương bằng thịt.Không chỉ sở hữu những phép thuật kỳ lạ, chúng còn có tốcđộ và sức mạnh kinh hồn. Khi đối đầu với yêu quái, kiếm gỗcủa phái Phổ Linh rất khó phát huy tác dụng. Cho nên phái PhổLinh đã sử dụng một loại vũ khí khác để chống lại chúng. Đó là một loại chuông có khả năng gây ra sự đau đớn cho yêu quáiđược gọi là Chuông Hàng Yêu.
Trong tay Minh Long là một quả chuông như thế. Chỉ có điều gãchưa dám dùng. Vũ khí chỉ phát huy thực sự tác dụng khi gâyđược sát thương hiệu quả lên người đối thủ. Gã đang chờ một cơ hội. Đó là lúc mà con yêu quái vồ bắt người. Tiếng chuông sẽ khiến con yêu quái đau đớn và để lộ sơ hở. Ba người phái PhổLinh sẽ có thể làm con quái vật bị thương, thậm chí là tiêudiệt nó.
Loài cáo vốn một loài thông minh và nhanh nhẹn, từ những conbình thường đến những con sống cả trăm năm thành tinh. Con cáobắt đầu nhảy nhót vòng quanh ba người. Nó đang muốn tìm mụctiêu dễ dàng nhất. Động vật bao giờ cũng là loại có trựcgiác mạnh một cách đáng sợ. Chúng không biết đến câu chuyệnbó đũa nhưng nó biết rằng chia lẻ mục tiêu ra để săn thì dễdàng hơn là một đám. Con cáo càng lúc càng nhanh, mọi ngườichỉ thấy rõ một cái bóng xám chạy xung quanh chứ không trôngthấy rõ ràng nữa.
Bóng đêm dường như biến thành nguồn trợ lực cho con cáo thànhtinh giúp nó càng lúc càng khó để nhận thấy. Rồi Minh Khánhcảm giác được nguy hiểm. Con cáo sẽ chọn hắn? Bởi vì hắn yếu nhất? Bởi vì hắn mù? Hoặc là cả hai. Minh Khánh đã không quan tâm nữa. Hắn chỉ làm một việc, chờ đợi. Con cáo đã thu hẹpkhoảng cách với ba người. Nó chạy trên một đường vòng nhỏ hơnlúc trước. Tai nó đã vểnh lên. Một người mù quả là một miếng mồi thơm ngon cho con cáo. Cũng như Minh Khánh, nó đang chờ đợigiây phút mà ba người sơ ý.
Lúc này Minh Khánh đột nhiên dịch ra bên ngoài hai bước, đứnghơi cách xa Minh Long Minh Dũng một chút. Hắn cố ý lộ ra sơ hởdụ con cáo đến. Như thế còn đỡ hơn là đánh một cách bị độngnhư hồi nãy. Minh Dũng và Minh Long thấy sư đệ làm thế thì quá ư sợ hãi. Đây không phải trò chơi, cũng chẳng phải chuyện đùa, mà là tính mạng. Đêm tính mạng ra để đặt cược quả thật rấtgiống ngu ngốc.
Ngày xưa, có một người nhà giàu, sanh được năm người con. Vì giàu có nên những người con của ông có một đời sống sung sướng thừa thãi về vậtchất. Nhưng chuyện đời thường vốn vô cùng. Vì thế, có một, các con ôngmuốn có hai và cứ thế tánh đua đòi lâu dần thành thói quen, đến lúckhông tự chủ được thì đã trở thành lòng tham vọng. Càng ngày, lòng thamvọng của con người càng nhiều và lan ra trên mọi bình diện. Do đó, họkhông biết thế nào là đủ nên lúc nào cũng khổ tâm vì luôn nghĩ đến sựhơn thua và ganh tị lẫn nhaụ Đến khi khôn lớn, cả năm người con nhờ tiền của cha mẹ nên đều giàu có. Tuy mỗi người một cơ ngơi, nhưng vẫn giữthói ganh ghét tị hiềm cãi cọ nhau về những của cải mà họ có. Nhìn cảnhcác con không hòa thuận, người cha buồn lắm. Ông cố gắng khuyên bảonhưng dù ông có cố gắng thế nào, các con ông cũng không bỏ được lònghiềm kỵ lẫn nhau làm ông rất đau lòng.
Sau một thời gian ngã bịnh, ông biết rằng mình không còn sống được baolâu nữa. Ông cho gọi các con đến bên giường và bảo gia nhân đem đến choông hai bó đũa. Các con ông còn đang nhìn nhau ngơ ngác không hiểu người cha có ý định gì thì ông lấy một bó đũa, đưa cho mỗi người một chiếc và bảo :
- Các con mỗi đứa lần lượt bẻ chiếc đũa này và cho cha biết kinh nghiệm về việc các con làm dễ hay là khó.
Ông vừa dứt lời, trong chớp mắt, năm người con bẻ năm chiếc đũa thật dễ dàng.
Nhìn những chiếc đũa gãy đôi, gãy ba, ông im lặng và các con ông cũngyên lặng đợi chờ. Một lát sau, ông đưa nguyên bó đũa cho người con cả và dịu dàng nói:
- Tốt. Các con đã thành công trong việc bẻ một chiếc đũa. Bây giờ, cáccon lại thay phiên nhau bẻ nguyên cả bó đũa này cho cha xem.
Người con trưởng cầm bó đũa ra sức bẻ. Anh vận dụng sức mạnh đến nỗi mặt mũi đỏ gay nhưng không làm cho bó đũa gẫy được dễ dàng. Chờ đến lúc anh chịu thua, người cha bảo người con thứ hai tiếp tục. Cũng như người con lớn, người con thứ hai không bẻ được và chịu thua. Ông kiên nhẫn chờđến khi người con thứ năm bỏ cuộc mới ôn tồn nói:
- Đó, các con xem, thế nào là sức mạnh của sự đoàn kết. Nếu các con cứtiếp tục hiềm tị chia rẽ nhau thì các con cũng lẻ loi và yếu đuối khôngkhác gì một chiếc đũa và các con sẽ bị kẻ thù bẻ gãy dễ dàng. Nhưng nếucác con biết thương yêu đoàn kết lại với nhau như bó đũa thì không mộtsức mạnh nào bẻ gãy được các con.
Năm người con ông hiểu ý cha và bài học ông vừa dạy. Cảm động và hối hận vì ăn ở với nhau không phải rồi còn làm cha buồn, các con ông ôm lấyông vừa khóc, vừa hứa là từ nay về sau sẽ bỏ thói tị hiềm ích kỷ để yêuthương đoàn kết với nhau.
Sau đó người cha mất đi. Năm người con vâng lời cha dạỵ. Họ rất đoàn kết và thương mến lẫn nhau. Đời sống gia đình họ rất hoà thuận và không một ai có thể cạnh tranh được với sự giàu mạnh trong việc làm ăn buôn báncủa gia đình họ.