- “Lúc nãy tuy hắn cố ý muốn giết chúng ta, nhưng chúng ta còn sống. Chúng ta tha mạng cho hắn đi. Với lại giết người xong anh không sợ bị quả báo sao?”
Hà Linh nhìn ra phía sau. Trên cành cây bên hàng rào, có một nam một nữ đang đứng. Cô gái nhảy xuống đất tiến gần về phíaquỷ vương. Trông cô còn trẻ lắm. Mái tóc đen dài cuộn sau gáy,làn da trắng nõn nà với đôi mắt được che kín bằng một miếngvải mỏng. Bộ quần áo đen bó sát người để lộ ra một thân hình gợi cảm. Cô tháo chiếc áo choàng màu đỏ sẫm sau người xuống, để lộ ra một chiếc nỏ lớn. Quỷ vương nhìn cây nỏ trên tay côbỗng sợ hãi thốt lên: “Nỏ thần kim quy!”
Đó là một thanh nỏ trong truyền thuyết. Hà Linh cũng tưởngnó không có thật cho đến hôm nay. Cô nhìn cây nỏ một cách chămchú. Thoạt trông cũng bình thường, cũng có thân và hai cánh như bao cây nỏ khác. Ngoài việc hai cánh nỏ hơi dày hơn bìnhthường, thứ khiến người ta nhận ra nó là ánh sáng màu vàngkim lập lòe phát ra từ trên thân.
Trong truyền thuyết, cõi đất Âu Lạc ngày xưa có một ông vua tên là An Dương Vương. Vua An Dương Vương lại là người chăm lo việc triềuchính. Từ khi bờ cõi mở rộng, vua nghĩ đến việc xây dựng và phòng thủđất nước, -"Phải có một tòa thành kiên cố thì mới giữ được giang sơn xãtắc lâu dài".
Nghĩ vậy, vua sai người đi chọn đất đặt kinh đô và ra lệnh cho đinhtráng cả nước phải lần lượt về phục dịch việc xây thành. Nhưng điều làmcho mọi người ngạc nhiên là thành hễ xây lên cao quá đầu người, thì chỉtrong một đêm tự nhiên đổ sụp. Xây đi xây lại đã mươi bận, lớp dân phunày về có lớp khác đến, ấy thế mà thành vẫn không xong.
Chắc là do trời làm, vua nghe lời các quan, bèn sai lập đàn rồi tự mìnhtrai giới cầu cúng. Sau mấy ngày đêm, một buổi sáng bỗng thấy một cụ già râu tóc bạc phơ, mặc một bộ đạo bào từ biển đi vào báo cho vuabiết là sẽ có thần Kim Quy là sứ giả của thần Thanh Giang đến giúp vuaxây thành. Quả nhiên sáng hôm sau trong khi mọi người chầu chực ở CửaĐông thì trên mặt nước, thần bỗng xuất hiện dưới dạng mạo của một conrùa vàng to lớn rực rỡ. Đặt chân lên đất, rùa liền tự xưng là sứ giảThanh Giang. Thị vệ đã chực sẵn bèn đem đến một mâm vàng cho rùa trèolên. Gặp vua, thần Kim Quy cho biết:
- Thành sở dĩ xây lên đổ xuống là vì có nhiều yêu quái phá phách. Chúngnó biến hóa thiên hình vạng trạng. Thấy nhà vua có lòng thành, tôi sẽ vì nhà vua tìm cách diệt trừ.
Chẳng bao lâu nhờ phép thần thông của thần Kim Quy, yêu quái bị tiêudiệt không còn một mống. Thần còn ngày đêm bảo cách cho nhà vua xâythành. Để bảo vệ hoàng cung, thành được đắp nhiều lớp vòng quanh theolối trôn ốc chưa đâu có. Vì thế người ta gọi là Loa thành (thành ốc). Kẻ địch dù có vượt qua cửa thành này cũng phải trả giá đắt nếu muốn lọtvào tận cung vua. Chỉ trong vòng nửa tháng, tòa thành đồ sộ xây xong.Vua An Dương Vương mừng rỡ, đãi thần rất mực cung kính. Trước khi thầntừ biệt ra về, vua nói:
Cảm tạ thần linh đã giúp cho việc diệt trừ yêu quái, xây xong tòa thànhvững vàng này. Dân Âu-lạc đời đời không dám quên ơn. Nhưng một mai nếucó giắc ngoài đến vây đánh thì lấy gì mà chống?
Thần Kim Quy bèn rút một cái vuốt của mình trao cho vua và nói:
- Ta biếu nhà vua cái này, dùng nó làm lẫy nỏ thì không còn lo gì nữa.
Thấy vua vẫn còn tỏ vẻ lưu luyến, thần lại dặn tiếp:
- Nếu một mai có việc gì cần, thì cứ gọi "Sứ giả Thanh Giang" ba lần, ta sẽ đến giúp!
Nói đoạn, thần đi thẳng xuống biển. Vua An Dương Vương đưa vuốt cho viên tướng Cao Lỗ, bảo làm lẫy nỏ như lời dặn của thần. Nỏ làm xong , mỗimột phát bắn hàng ngàn mũi tên tua tủa bay vút ra, kẻ địch dù đông cũngkhó lòng sống sót.
Hồi bấy giờ, ở phía Bắc Âu-lạc có nước Nam-việt của Triệu Đà là một nước cường thịnh. Cậy có đất rộng, dân đông, lại thiện chiến, Triệu Đà mấylần kéo quân sang đánh, nhưng mỗi lần vượt cõi là một lần chuốc lấy thất bại. Bên này An Dương Vương sai đem nỏ thần ra bắn. Mỗi phát bắn ra,tên bay rào rào, quân Nam-việt chết như rạ. Thấy nhiều phen bị thiệt hại nặng nề, Triệu Đà đành phải gác chuyện can qua. Tuy vậy hắn vẫn còn căm tức, ngày đêm trù mưu tính kế để chiếm cho được Âu-lạc mới thỏa dạ. Sau này Triệu Đà cho trai là Trọng Thủy gửi rể vào đất Âu Lạc,đánh tráo lẫy nỏ cuối cùng khiến cho thanh nỏ thần trở nên vôdụng. Triệu Đà xua quân đánh chiếm Âu Lạc, vua An Dương Vươngchém con gái xong nhảy xuống biển. Thanh nỏ thần mất lẫy cũnglưu lạc trong dân gian từ đó.
Mãi đến sau này, người tu đạo mới phát hiện ra nỏ thần KimQuy nằm trong tay một dòng họ làm nghề thợ săn quỷ. Mất đichiếc lẫy, sức mạnh của cây nỏ giảm nhiều. Nhưng với yêu maquỷ quái, nó vẫn còn là một thứ vũ khí gặp con nào giết con đấy. Quỷ vương cũng sợ hãi lắm. Bản năng của quỷ khiến nócảm nhận được thứ sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa bên trong câynỏ.
Cô gái trước mặt bỗng gỡ miếng vải che mắt, để lộ ra đôi mắt đỏ quạch. Cô thì thầm mấy tiếng: “Nhập quỷ.” Thế rồi mọingười nhìn thấy từ trong người cô, một con quỷ chui ra. Đó làmột con quỷ xấu xí bé tí tẹo, nó đội một chiến mũ rộngvành, khoác một bộ quần áo lễ hội. Nó ngồi lên trên vai côgái, hỏi cô: “Cô muốn mượn sức mạnh của tôi?” Cô gái trả lời:“Đúng thế. Quỷ vương đã ở trước mặt. Ông không muốn ăn nó haysao?”
Con quỷ một mắt nhìn quỷ vương xong liếm môi nói: “Ồ con hàngnày thật ngon. Được tôi sẽ cho cô mượn.” Nói rồi nó hóa thànhmột con mắt, bay vào giữa trán cô gái. Quỷ vương không dám đểcho cô gái hợp thể với quỷ, nó vung đao lên chém vào cô gái.Đột nhiên từ phía sau lại có một tia sét bay ra khiến nó phảigiơ đao lên đỡ. Quỷ vương căm tức nhìn người thanh niên đứng phía sau. Người đó bước lại gần, rút kiếm ra nói: “Ta sẽ không chophép bất cứ ai làm tổn thương nàng, kể cả quỷ vương cũngvậy.”
Lúc này con mắt thứ ba trên trán cô gái cũng mở ra. Cô gáiquát: “Không cần anh lo.” Thế rồi cô cầm cây nỏ nhắm vào quỷvương.
Cô gái ứng đối còn kỳ quái hơn. Cô bay nhảy lộn nhào, né quatất cả những tia sáng bay về phía mình. Hơn thế trong lúc nétránh, cây nỏ của cô lại bắn ra một phát. Ầm, quỷ vương bịmũi tên đánh bay ra mấy thước. Trên ngực nó lại thủng thêm mộtlỗ. Đặc biệt hơn với một sinh vật không có thân thể như củaquỷ vương, vết thương lại đang rỉ máu. Quỷ vương đau đớn gàolên.
“Đau quá đau quá. A A A.” Rồi nó lại hô : “Quỷ vuơng có lệnh,gọi về …” Rầm. Quỷ vương chưa đọc thần chú xong lại trúng mộtmũi tên nữa. Nó văng vào tường , ôm ngực vừa lăn lộn vừa rênrỉ. Ba người trên sân há hốc miệng nhìn nó. Quỷ vương đang khóc rấm rức: “Hai Chèo ơi là Hai Chèo, sao số mi bất hạnh đếnthế? Làm người cũng bị người ta bắt nạt, làm quỷ thì bịngười ta chém giết. Kiếp trước mi ăn ở thế nào mà kiếp này mi khổ thế?”
Cô gái ba mắt giơ nỏ lên định nhắm vào quỷ vương thì ngườithanh niên giữ lấy tay cô, đưa mắt bảo cô khoan đã. Lúc này đôimắt thứ ba của cô bỗng đóng lại rồi biến mất. Con quỷ mộtmắt bé tí lại nhảy lên trên vai cô. Một tay nó cầm con dao, một tay nó cầm đôi đũa, hào hứng nói: “Cô My, tôi ăn nó được chứ?” Cô gái tên My chưa kịp gật đầu thì thấy quỷ vương hô lên: “Quỷvương có lện, gọi về cánh cửa địa ngục.”Thế là từ trước mặt ba người mọc lên một cánh cửa vòm bằng đá. Xung quanh khungcửa gai góc là vô số những tia lửa xanh nhảy nhót. Con quỷmột mắt trên vai cô gái kêu lên: “Mau bắt lấy nó, mau bắt lấynó. Nó sắp chạy rồi.” Cô gái tên My tiến lên nhưng chậm hơn quỷ vương một bước. Nó lao cả thân hình vào trong cánh cửa. Cánhcửa đóng sầm lại rồi biến mất.