Đợi cho các vị tiểu thư luân phiên nhau biểu diễn xong, Lưu Khoan Thai thấy mình là người có trình độ kém nhất nên trong lòng rất oán thán muốn tìm ai đó để trút giận, cô ta thấy Tô Khả Nhi đang ngồi trong một góc tách biệt hẳn với mọi người thì trên mặt lộ tia giảo hoạt, vừa rồi Tô Khả Nhi nói cô ta lớn lên trong nhân gian, vậy nữ tử ở trong nhân gian thì sẽ có tài nghệ gì được chứ? Lẽ nào cô ta ngồi trong góc là muốn không ai phát hiện ra? Lưu Khoan Thai hừ một tiếng, vậy bản tiểu thư càng muốn ngươi xấu mặt, để ngươi lộ bộ mặt thật ra.
Tô Khả Nhi chống cằm ánh mắt hướng về cửa sổ phía tây, vài lần ở cửa sổ phía đông nhưng đều đóng chặt cửa, không biết người ở phía tây kia ở bên trong đang làm gì mà không lộ mặt ra, mà Tiêu Thương ở phía đông thì từ lúc đón Tề Tú Viện thì cửa sổ cũng chưa mở ra lần nào nữa, Tô Khả Nhi thở dài, đồ ăn trên bàn đã bị ăn gần hết, chỉ còn lại một đĩa đậu phộng, qua khóe mắt thấy có người bước tới, Tô Khả Nhi quay lại nhìn thấy Lưu Khoan Thai đang tươi cười đi đến, cô ta cười nói: "Tô cô nương, sao cô nương lại ngồi một góc ở đây vậy? Các công tử và tiểu thư ở trong đại sảnh đều đang chờ đợi màn biểu diễn của cô nương đó!"
Câu nói như sấm vang dội, mọi người trong đại sảnh đều dồn mắt về hai người đầy mong đợi, Tô Khả Nhi kinh ngạc, đưa mắt nhìn thấy Lưu Khoan Thai đang cười gian xảo, cô liền bóp vỡ vỏ đậu phộng trong tay, chớp mắt cười nói: "Tôi không định biểu diễn gì hết."
"Tô cô nương là biểu muội của Vương gia, nói vậy chắc cô nương rất đa tài đa nghệ rồi, cô nương hãy lên sân khấu trình diễn một khúc nhạc cho chúng tôi thưởng thức!" Lưu Khoan Thai vẫn không bỏ ý định.
"Tôi..." Tô Khả Nhi định giải thích.
Lưu Khoan Thai nhanh miệng tiếp lời: "Lẽ nào cô nương ngay cả cầm cũng không biết?"
Tô Khả Nhi không chút suy nghĩ mà trả lời luôn:"Tôi đương nhiên là biết rồi." Các tiểu thư cổ đại là phải biết cầm nghệ, nếu như nói không biết thì sẽ mất mặt.
"Như vậy, Tô cô nương chắc không muốn làm mất nhã hứng của các vị công tử đây, hãy lên sân khấu gảy một bản đi!" Lưu Khoan Thai liền sử dụng ánh mắt chờ mong của mọi người mà ép Tô Khả Nhi.
Tư tưởng của Tô Khả Nhi vang lên chuông báo, đồng thời trong lòng lại thầm mắng Lưu Khoan Thai, định rút lui cho xong, nhưng nghĩ lại, đã đến nước này rồi, nếu mình không biểu diễn thì sẽ bị người ta coi thường, ai cũng có lòng hiếu thắng, mà Tô Khả Nhi cũng vậy, bản thân mình là người hiện đại, đương nhiên không thể thua trước người cổ đại được, tất nhiên là Lưu Khoan Thai muốn cô mất mặt, không bằng cô sẽ thỏa nguyện cho cô ta, nghĩ xong, Tô Khả Nhi cất cao giọng nói: "Được! Nếu Lưu cô nương đã muốn Khả Nhi biểu diễn, Khả Nhi sẽ không trốn tránh, cứ như vậy đi. Tuy nhiên các vị tiểu thư đều là tự đàn tự diễn, có chút đơn điệu, vậy Khả Nhi sẽ múa để giúp vui!"
Vì sao Tô Khả Nhi lại muốn khiêu vũ? Bởi vì vừa có một vị tiểu thư vừa tấu một khúc nhạc tỳ bà giai điệu của Tây Vực, lời nhạc vui nhộn sôi động du dương, lúc đó, Tô Khả Nhi trong lòng đã thấy rất hay, khúc nhạc này nếu ở thời hiện đại nhất định sẽ là khúc nhạc nổi tiếng, việc Tô Khả nhi muốn khiêu vũ chỉ là múa lắc bụng, là cô đã từng học qua môn đó, đã vậy thì cô sẽ lên sân khấu biểu diễn cho biết tay.
Tô Khả Nhi tươi cười rạng rỡ đi đến chỗ cô gái vừa biểu diễn khúc nhạc tỳ bà, hỏi: "Tiểu thư có thể đánh lại khúc nhạc vừa rồi cho tôi được không?"
Nữ tử đó ngẩn người, sau đó cười nói: "Tất nhiên là được." Nói xong, cô ấy lần thứ hai bước lên sân khấu, Tô Khả Nhi hôm nay mặc trang phục màu xanh nhạt, cô cởi chiếc áo lụa mỏng bên ngoài ra, lộ ra chiếc eo nhỏ bé, tuy nhiên, bên hông còn thiếu thiếu gì đó, Tô Khả Nhi đưa mắt nhìn quanh, thấy bên hông của Lưu Khoan Thai có đeo một chuỗi vòng trang sức có gắn chuông bạc, Tô Khả Nhi hỏi: "Lưu cô nương, cô nương có thể cho tôi mượn vòng trang sức dùng một lát được không"
Lưu Khoan Thai mặc dù không muốn nhưng trước ánh mắt của mọi người, cũng không muốn tỏ ra mình keo kiệt, đành tháo vòng trang sức ra đưa cho Tô Khả Nhi: "cẩn thận, đừng làm hỏng của ta đấy."
"Nếu hỏng, tôi sẽ bồi thường cho cô nương." Tô Khả Nhi trả lời, thấy Lưu Khoan Thai giận dỗi cắn môi, tỏ vẻ không vui.
Tô Khả Nhi đeo chiếc vòng trang sức bên hông, đây là chiếc vòng có gắn những chuông bạc, lúc bước đi vang lên tiếng chuông giòn tan vui nhộn đinh đinh đinh đinh, rất thích hợp với múa lắc bụng, Tô Khả Nhi duyên dáng bước lên sân khấu, còn hơn cả các tiểu thư lên đánh đàn, Tô Khả Nhi vừa bước lên liền vang lên những tiếng hoan hô, đặc biệt mọi người đã sớm bị khuôn mặt tú lệ và nụ cười ngọt ngào của Tô Khả Nhi làm cho mê hoặc rồi.
Lúc này, tiếng đàn tỳ bà vang lên, đại sảnh tràn ngập âm thanh phong tình của giai điệu Tây vực, ở giữa sân khấu, Tô Khả Nhi bắt đầu múa, đầu tiên là uốn người, sử dụng chiếc eo nhỏ mềm mại, rồi mười ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng di chuyển, bụng dưới bắt đầu khẽ lắc, cơ thể mềm dẻo, làn váy nhẹ bay đầy mê hoặc, mọi người dưới sân khấu đều đứng hết lên "hay quá...hay quá" Một tiếng trầm trồ khen ngợi .trên mặt đều tỏ thái độ khó tin, đối với tư tưởng bảo thủ cổ đại thì với điệu múa quyến rũ như vậy đây là lần đầu tiên gặp.
Nam tử dưới sân khấu bắt đầu không nén nổi kích động đều tiến sát vào sân khấu, ai cũng muốn đến gần để nhìn rõ màn biểu diễn của Tô Khả Nhi hơn, ngay cả những người đang luận thi ở hai bên và những những người đang thi đánh cờ cũng tiến hết đến dưới sân khấu.
Tô Khả Nhi tươi cười quyến rũ, chiếc eo mềm mại đầy mê hoặc, đôi mắt trong trẻo lúng liếng, đột nhiên cô thấy tại cửa sổ phía tây có đôi mắt thâm trầm đang nhìn chằm chằm về phía mình, là anh ta! Tô Khả Nhi chớp mi, mặt ửng hồng, trời ạ, anh ta đang nhìn mình! Theo tiếng nhạc uyển chuyển, động tác của Tô Khả Nhi cũng nhanh hơn, tiếng chuông giòn tan, cả người một màu xanh tươi thướt tha yêu kiều, điệu múa mềm dẻo linh hoạt, ánh mắt quyến rũ, phong tình...
Tại sương phòng phía đông an tĩnh cũng bị bọn hạ nhân làm cho huyên náo, Tiêu Thương nhíu mày lại, đối diện với hắn, Tề Tú Viện đang cầm một quân cờ lên, thấy biểu hiện của Tiêu Thương như vậy cũng nghe tiếng huyên náo ngoài cửa sổ, liền đặt quân cờ xuống, nở nụ cười khó hiểu, Tiêu Thương trầm giọng nói vọng ra ngoài: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm vương gia, là Tô cô nương đang múa trên sân khấu." Thủ vệ bên ngoài lên tiếng trả lời, bản thân hắn cũng đang cố theo dõi.
Cô ta? Tiêu Thương nghi hoặc, hắn đứng lên chắp tay đi ra ngoài, khi đẩy cửa ra, đập vào mắt là một bóng dáng phong tư nhất mạt ở ngay trên sân khấu, nhìn kỹ xem nữ tử kia có đúng là Tô Khả Nhi không? Lúc này, chỉ thấy cô ta như con rắn uốn éo, eo cũng lắc theo đang từ từ quỳ xuống càng vạn phần xinh đẹp quyến rũ, giống như hồ yêu, đối với nam nhân mà nói thì dùng cơ thể mê hoặc chẳng khác gì là đòn trí mạng chứ, trong lúc Tiêu Thương đang vô cùng ngạc nhiên đã thấy Tô Khả Nhi đưa tay tháo một chuỗi chuông bạc ra hướng về phía nam tử rồi khẽ ném xuống, mấy vị công tử đều tranh nhanh nhau cướp lấy, người đẩy người kéo ai cũng muốn cướp lấy chuông bạc lại một lần nữa tạo làn sóng tràn đến gần sân khấu, tiếng đàn vẫn réo rắt, còn Tô Khả Nhi vẫn đang múa rất dẻo dai linh hoạt, không có dáng vẻ gì gọi là thẹn thùng xấu hổ, mà vẫn nở nụ cười ngọt ngào tươi tắn, giống như một yêu tinh, chỉ một ánh mắt cũng làm cho mọi cảm xúc dâng trào, một nụ cười mềm mại cũng làm cho huyết vũ tinh phong...
Lại nói đến trong đạnh sảnh cánh nam nhân nhìn Tô Khả Nhi với ánh mắt điên cuống si mê, nhưng duy nhất có một luồng ánh mắt mang theo sự giận giữ điên cuồng, dường như muốn đốt cháy nữ tử trên sân khấu thành tro bụi, ánh mắt Tiêu Thương đầy sự lãnh sát, khuôn mặt tuấn tú đầy nhục nhã âm trầm, đôi mày nhíu lại nguy hiểm, tay đã nắm chặt lại thành quyền, nhìn trên đài vẫn là bóng dáng đang vũ, sự căm giận càng tăng lên mãnh liệt, cũng không hiểu bản thân lại, cũng không thể lý giải được sự giận giữ của mình bắt nguồn từ đâu....
Trên sân khấu, Tô Khả Nhi cũng mơ hồ cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu sương từ sương phòng phía đông, vừa lúc tiếng đàn sắp ngừng lại, cô đưa mắt nhìn lên bắt gặp trước cửa sương phòng lầu hai là một bóng dáng bá đạo cuồng vọng, Tô Khả Nhi cười rồi đưa ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo đặt lên môi, sau đó mờ ám thổi một làn hơi nhẹ hướng về phía nam nhân, tiếp đó, tiếng đàn đã dứt, Tô Khả Nhi lập tức rũ bỏ vẻ yêu mị mà khôi phục là dáng dấp thiếu nữ thuần thanh đẹp đẽ.
Ở phía Tây, Phương An cũng không nén nổi sự hưng phấn lộ ra mặt, kích động cười nói: "ha ha, tướng quân, kỹ thuật nhảy múa của vị cô nương này cũng thật kinh người."
"Nang ta là thiên kim nhà ai?" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dạ Ly cũng nở nụ cười hiếm có, nha đầu này cũng thật thú vị.
"Nàng...Hình như là người của Tiêu vương phủ." Phương An trả lời, hắn cũng vừa xuống lầu nghe ngóng được.
"Tiêu vương phủ?" Mạc Dạ Ly nói nhỏ.
Từ trên sân khấu bước xuống, Tô Khả Nhi nghiễm nhiên trở thành đề tài quan tâm nóng hổi của thiên hạ, Lưu Khoan Thai thì vẻ mặt ngượng ngùng đứng trong đám đông, cuối cùng dẫn hạ nhân bỏ đi, Tô Khả Nhi cũng biết mình đã rước lấy phiền, đang muốn cùng nha hoàn rời đi thì bị một quý công tử mập mạp đưa tay ngăn lại: "Tô cô nương, thật sự là tài nghệ, tại hạ là Lý Cuồng, là..."
Tô Khả Nhi biết hắn tán linh tinh, nghe đến đây cô cắt ngang, nói: "Thật ngại quá! Lý Cuồng công tử, bản cô nương có việc phải rời đi." Nói xong, cô kéo nha hoàn vội vã đi hướng ra cửa.
Tô Khả Nhi giống như yêu tinh quyến rũ người khác, khi mê hoặc người xong liền quay người bỏ đi, Mạc Dạ Ly đứng ở cửa sổ thấy bóng dáng vội vã trốn đi của Tô Khả Nhi, lần thứ hai nở nụ cười thú vị.
Còn ở sương phòng phía Đông, sắc mặt Tiêu Thương càng lúc càng đen hơn cả bóng đêm, không còn hình tượng ôn nhã như trước nữa, ánh mắt lạnh lùng không có một tia tình cảm, ngay cả với người đối diện cũng nảy sinh thái độ khó chịu vô cớ, Tề Tú Viện cảm nhận được hắn vô cớ phẫn nộ, liền nhỏ nhẹ nói: "Vương gia..." Tề Tú Viện không hiểu, vì sao mới vừa rồi hắn còn rất tao nhã nay lại trở nên máu lạnh như vậy?