“ Ta biết, nếu ta chính là mẫu người như nàng nghĩ, nàng có yêu ta”
“ Đúng vậy”. Nhược Y thấy Thiếu Hàn nói quá nhiều nên nàng liền trả lời bừa cho xong chuyện. Ai ngờ sự tùy tiện này lại dẫn đến một kết cục khó nói a
Nhược Y và Thiếu Hàn đang ngồi trong kiệu, tự nhiên thấy kiệu dừng lại, gió lạnh thấu xương thổi đến. Ở bên ngoài nghe thấy tiếng đao kiếm loảng xoảng, một lúc sau lại không thấy nữa.
“ Lãnh Thiếu Hàn hôm nay là ngày chết của ngươi”. Một hắc y nhân nói
Thiếu Hàn vén cửa kiệu đi ra thấy bên ngoài có khoảng hai mươi hắc y nhân, trên tay cầm kiếm sáng loáng
“ Chỉ bằng các ngươi có thể giết được ta sao”
“Đừng nhiều lời” Nói rồi tất cả hắc y nhân xông lên đánh Thiếu Hàn. Đã đánh được nhiều chiêu nhưng người bị thương là đám hắc y nhân. Còn Thiếu Hàn một chút cũng không bị thương tổn
Vì không thể làm gì được Thiếu Hàn nên hắc y nhân chuyển hướng sang chiếc kiệu đánh Nhược Y. Một chưởng của hắc y nhân khiến cho chiếc kiệu vỡ vụn. Nhược Y ngồi bên trong giật mình, trong lòng thầm cảm thán. Cổ đại đúng là nơi không thể chơi vào. Nàng cũng đã từng là một sát thủ xuất sắc cũng không thể xuất ra một chiêu khiến con người ta kinh hồn bạt vía như vậy. Nhược Y đang định chạy thì bị một hắc y nhân điểm huyệt khiến cho không thể cử động được.
“ Lãnh Thiếu Hàn, vương phi của ngươi đang ở trong tay ta,mau bỏ đao xuống nếu không ả sẽ chết” Hắc y nhân vừa nói, vừa kề thanh kiếm bóng loáng lên cổ Nhược Y
Thiếu Hàn ánh mắt có một tia phức tạp. Nhưng vẫn bỏ đao xuống. Đúng lúc này hắc y nhân liền bay đến đâm một kiếm vào người Thiếu Hàn. Máu tươi phun ra, thấm đẫm cả y phục màu trắng.
Nhược Y thấy vậy quá hoảng sợ, nàng sợ không phải vì thấy máu, mà nàng sợ vì Thiếu Hàn sẽ không qua khỏi. Nhát kiếm kia đã gần trúng tim, nếu không được chữa trị kịp thời sẽ chết
“ Bùm”
Một tiếng nổ to phát ra. Nhược Y đứng bên ngoài không thấy gì vì khói đen đã che lấp hết khung cảnh bên trong đó. Khiên cho trái tim của nàng ngày càng thêm thắt lại. Một bóng trắng bước ra từ làn khói lảo đảo tiến về phía Nhược Y, run rẩy giải huyệt cho nàng
“ Như thế này có thể chứng minh được không” Thiếu Hàn vừa nói, vừa phụt ra một ngụm máu tươi
Nhược Y thấy vậy sợ quá, vừa đỡ lấy Thiếu Hàn vừa nói
“ Mau mau trở về ta giúp ngươi tìm đại phu”
“ Không cần, nàng mau trả lời câu hỏi của ta” Thiếu Hàn vừa nói vừa nắm lấy tay Nhược Y
“ Được rồi, được rồi. Vương gia người mau trở về”
Thiếu Hàn rất hài lòng với câu trả lời của Nhược Y liền vận hết nội lực còn lại. Dùng khinh công đưa nàng trở về