Liễu Nhược Phi muốn có một hôn lễ đàng hoàng với Thiếu Kì nhưng ngay khi bước vào cửa người bái đường cùng nàng không phải là Thiếu Kì, mà chỉ là một quản gia thay thế. Khi được đưa vào động phòng, Liễu Nhược Phi đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Xuân dược cũng đã chuẩn bị đầy đủ, những chờ mãi không thấy Thiếu Kì đến liền nảy ra một kế sách
“ Phỉ Thúy mau đi mời cửu vương gia đến, nói chàng biết ta có chuyện quan trọng muốn nói sẽ không làm phí thời gian của chàng”
“ Dạ tiểu thư”
Thiếu Kì lúc này đang ở phòng của Nhược Nhan chàng chàng thiếp thiếp. Thì thấy Phỉ Thúy bước vào. Ánh mắt không thèm để ý đến Nhược Nhan, hướng Thiếu Kì nói:
“ Vương gia, tiểu thư có chuyện quan trong muốn nói với người”
“ Không muốn nghe” Thiếu Kì thẳng thừng từ chối
“Vương gia tiểu thư nói sẽ không tốn nhiều thời gian của người”
“Thiếu Hàn chàng đi đi, xem tỷ tỷ ta muốn giở trò gì”
“Nhan Nhan ta không muốn đi”. Thiếu Kì tựa vào vai Nhược Nhan nói
“Chàng đi đi, ta đang đói muốn xuống phòng bếp kiếm đồ ăn”
“Được rồi Nhan Nhan ta đi rất nhanh trở về”
Khi Thiếu Kì vừa vào đến phòng của Liễu Nhược Phi đã thấy Liễu Nhược Phi ngồi trên bàn ngay ngắn.
“ Vương gia người mau ngồi xuống, hôm nay là đêm động phòng của chúng ta”
Thiếu Kì ánh mắt ghét bỏ nhìn Liễu Nhược Phi
“ Có gì mau nói”
“Vương gia hôm nay là đêm động phòng của chúng ta, ta chỉ muốn cùng người uống ly rượu mừng thôi, chàng uống xong có thể đi”. Nhược Phi vừa nói vừa tỏ ra vẻ đáng thương ủy khuất
Thiếu Kì vì muốn trở về nhanh với Nhược Nhan nên cũng mau chóng cầm ly rượu uống cạn, đang định quay người bước đi thì thấy Liễu Nhược Phi gọi lại
“ Vương gia, người cảm thấy trong người thế nào”
Thiếu Kì lúc này mới thấy trong người nóng lên, chết tiệt lại bị một nữ nhân động thủ. Thiếu Kì tức giận quay lại tặng cho Nhược Phi một chưởng, khiến nàng ngã xuống. Nhược Phi dù có đau đến mức nào cũng cố nết đến cạnh Thiếu Kì, cơ hội tốt như vậy không thể để mất. Thiếu Kì đẩy Nhược Phi ra, phi thân đến Tình Nhan Các của Nhược Nhan, nhưng về đến nơi vẫn không thấy nàng đâu, liền ôm một bụng lửa ngồi xuống giường
Nhược Nhan trở về thấy Thiếu Kì đang ngồi trên giường không nhúc nhích, gương mặt hơi phiếm hồng
“ Thiếu Kì chàng sao vậy”
“Ta…” Thiếu Kì giọng khàn khàn khó nói
“ Sao vậy có phải mắc bệnh” Nhược Nhan vừa nói vừa đưa tay sờ lên trán Thiếu Kì