Nghe thấy lời nói của Lee Yoo Ra, trên mặt Jo Kyu Hyun lộ ra sự vui mừng, tâm trạng cũng vơi đi phần nào.
Hắn là người cao ngạo, hơn nữa bất kể dung mạo hay năng lực, thứ nào cũng cực kì xuất sắc, trong tất cả các hoàng tử, hắn là người nổi bật nhất và cũng là người được sủng ái nhất.
Các nữ tử xinh đẹp hắn tiếp xúc qua không hề ít, vả lại, trong phủ hắn đã có vài thị tẩm dung mạo như hoa, nhưng trong lòng hắn, cả vương triều Beakje này chỉ có đệ nhất mĩ nhân Lee Yoo Ra là xứng làm chính phi của hắn.
Giờ đây Lee Yoo Ra đã trở thành phi tử của đại hoàng huynh, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn mong Lee Yoo Ra có thể vì hắn mà thủ thân như ngọc.
Lúc này biết được đại hoàng huynh vẫn chưa đụng đến Lee Yoo Ra, hắn đương nhiên là vui mừng, dịu dàng nói với Lee Yoo Ra: “Yoo Ra, nàng yên tâm, đây không phải là lỗi của nàng, ta nhất định sẽ đưa nàng trở về từ tay đại hoàng huynh.”
Jo Kyu Hyun vẫn còn tình thâm với nàng ta, Lee Yoo Ra trong lòng tự khắc vui thầm, tuy bản thân quyết định gả cho đại hoàng tử nhưng Jo Kyu Hyun rốt cuộc vẫn là một nam nhân kiệt xuất, điều duy nhất đáng tiếc là hắn không thừa kế vương vị thái tử.
Vậy nên mặc dù trước kia Jo Kyu Hyun đối với nàng ta một mực tình thâm nhưng vì vinh hoa phú quý sau này, và vì thân phận cao cao tại thượng kia, nàng ta đã chọn đại hoàng tử.
Tuy là vậy nhưng tâm tư của nữ nhân quả là lạ, nàng ta đã chọn người khác nhưng vẫn mong trong lòng Jo Kyu Hyun chỉ yêu một mình nàng ta, không được yêu bất cứ tử nhân nào khác.
Dù là rất mãn nguyện với thái độ của Jo Kyu Hyun nhưng Lee Yoo Ra rất sợ trong lúc kích động Jo Kyu Hyun sẽ bẩm báo lên hoàng thượng, rước nàng ta trở về Thất vương phủ của hắn, nếu như vậy thì tất cả khổ tâm của nàng ta đều sẽ bỏ phí!