Ánh mắt của tên thần kinh chợt léo lên tia mê muội nhìn chằm chằm nụ cười trên khuôn mặt Lee Sung Min, một lần nữa nuốt nước bọt, nói:
“Tôi rất muốn làm người yêu của anh nhưng tiếc quá tôi đã có bạn trai rồi, không phải anh đã muốn tự vẫn rồi còn cần bạn gái làm gì?”
Tên thần kinh khi nghe thấy “Tôi rất muốn làm người yêu của anh” đôi mắt sáng hẳn nhưng “tôi đã có bạn trai” lại thất vọng tột cùng, hắn nhìn Lee Sung Min :
“ Nếu cậu chịu làm người yêu của tôi, tôi sẽ không chết nữa!”Lee Sung Min nghe thấy lời tên thần kinh suýt chút nữa đứng không vững, từ sau lưng vọng lại vài tiếng cười của các đồng nghiệp.
Lee Sung Min tức giận quay lại liếc bọn đồng nghiệp đang cười lén sau lưng, đặc biệt là tên đội trưởng, Lee Sung Min liếc thêm vài cái chỉ mong là trên người hắn có thể thủng vài cái lỗ.
Nhưng tiếc thay, ông trời cho Lee Sung Min được như ý nguyện, tên bụng to ấy vẫn đứng đó cười đắc chí.“Tên bụng to đáng hận kia! Chỉ cần một ngày ta đây chưa chết ngươi sẽ không xong với ta đâu.”
Lee Sung Min hừ một tiếng, từ từ tiến lại phía tên thần kinh, trên mặt xuất hiện nụ cười chết người:
” Anh nói thật sao?”Tên thần kinh nhìn Lee Sung Min đến mê muội thiếu chút nữa là chảy cả nước bọt, nhìn Lee Sung Min ngày càng đến gần mà không hề ngăn cản, chỉ cố hết sức gật đầu.
Một bước, hai bước, ba bước, trong chốc lát đã đến gần tên thần kinh, trong lòng Lee Sung Min cười như nở hoa: mình biết mà, thành công, thành công rồi! Ha ha!Quá vui mừng, Lee Sung Min không hề nhận thấy ánh mắt của tên ấy xuất hiện tia hận ý, lúc Lee Sung Min vừa bước đến gần tên thần kinh thì sau lưng vọng lại tiếng của bụng to:
” Cẩn thận!”
Cẩn thận? Lee Sung Min có chút nghi hoặc quay lại nhìn bụng to, chỉ thấy tên bụng to giận dữ trợn mắt nhìn người sau lưng mình, Lee Sung Min quay nhanh về phía bụng to nhìn, đối diện Lee Sung Min lúc ấy là đôi mắt tràn đầy oán hận!
Trong lòng thoáng xuất hiện linh cảm bất an, Lee Sung Min vội lùi lại, nhưng đã quá muộn, tên thần kinh ôm lấy Lee Sung Min, hét lên một cách điên rồ:” Lee Sung Min, cậu gạt tôi, cậu sẽ phải chết cùng tôi.”
Trong tiếng la hét của mọi người và vòng tay của tên thần kinh, lao xuống tòa nhà.
Lee Sung Min chỉ cảm nhận được gió đang vù vù thổi bên tai: cứu với, mình không muốn chết tí nào! Khi nãy chỉ trù tên bụng to một câu thôi, ông trời có cần phải trừng phạt vậy không?
Trời xanh vô tình, không nghe thấy lời than của Lee Sung Min, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, Lee Sung Min cảm thấy xung quanh tối om, mất dần tri giác.