Theo cạnh Jo Kyu Hyun là Lee Joon của không khỏi ngạc nhiên nhìn người đang chảy nước miếng nằm thê thảm trườn dài dưới đất, lại nhìn hai dấu đen ngòm trên chiếc áo bào trắng khiết của Jo Kyu Hyun, một ý cười tràn đến, nếu không phải Lee Joon nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Jo Kyu Hyun thì chắc đã cười một cách điên dại rồi.
Nhưng bất kể thế nào Lee Joon vẫn là thị vệ thân cận của Jo Kyu Hyun, định lực người thường không ai sánh bằng, nên cố nén cười nhưng việc đó suýt chút khiến cậu ta trọng thương.
Còn Eun Jung khi nhìn thấy Jo Kyu Hyun thì đã sợ đến ngẩn cả người, một lúc lau sau, cơ thể nàng ta run rẩy quỳ phục xuống đất, âm thanh mang phần run sợ: “Nô tì khấu kiến vương gia”
Hắn nhìn lướt qua Eun Jung, đôi mâu tựa gươm sắc trừng trừng nhìn người nam nhân vẫn đang chảy nước bọt, tức giận nói: “Tên điên này!”