Trên trời bỗng chốc xuất hiện dị tượng. Một ánh sáng nhỏ lao xuống ngọn núi trong màn đêm tĩnh mịch. Có một nữ tử mặc y phục trắng đẫm máu đang nằm trên bãi cỏ, đôi mắt lay động nhìn tứ phía.
“- Chết tiệt! Cái nơi quái gì đây? “
Nàng lẩm bẩm chửi thề. Mười phút trước nàng đang trên đường vây bắt một tên tội phạm nguy hiểm, chẳng may va phải một chiếc xe tải trên đường, mở mắt ra thì đã xuất hiện ở nơi này.
Đây chẳng phải là xuyên không trong truyền thuyết đó sao? Ta đã chết rồi và xuyên đến đây ư?
Nếu ông trời đã cho ta một cơ hội để sống thì nhất định phải trân trọng rồi! “.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||
Nàng nhìn vào không trung mỉm cười, ánh mắt kiên định.
Gần kề bên đó, có một giọng nữ tử hớt hải gọi lớn:
“- Nhị tiểu thư, người đang ở đâu? Tiểu thư???“.
Lẽ nào là gọi ta sao? Cứ trả lời nàng ta thử xem, có thể có được những thông tin hữu ích cũng nên. Nàng ngẫm nghĩ rồi chợt hét lớn:
“ -Cứu ta với! Mau cứu ta! “
“ -Nhị tiểu thư?? Người có làm sao không? Nô tì đến muộn khiến tiểu thư chịu ấm ức, nô tỳ có lỗi với người..... tiểu thư à..huhu..”
Nữ tử kia theo hướng gọi chạy đến, chợt oà khóc trước mặt nàng, khiến cho nàng cũng có chút bối rối.
“ Ngươi... bình tĩnh, ta không sao. Nhưng đầu ta đau nhức không thể nhớ được gì.Ngươi có thể kể lại cho ta nghe được không? Ta là ai? Đây là đâu? “
Nữ tử lau nước mắt, buồn thảm nhìn nàng:
Nhị tiểu thư người đã bị mất trí rồi sao..... Nơi đây là Hoằng Hoa Quốc đời thứ 5. Người là nhị tiểu thư Trương Sơ Nhiễm của phủ thừa tướng. Người mất mẫu thân từ bé, luôn sống ôn hoà, dịu dàng, nhưng tỷ tỷ của người thì luôn gây khó dễ, hay bắt nạt người. Cách đây không lâu, hoàng thượng ban hôn cho người và Thần Vương, tỷ tỷ của người vô cùng tức giận. Cả tướng phủ đều muốn đại tiểu thư thay người gả đi, luôn tìm cách hại người. Đại tiểu thư cho người bắt cóc người từ chùa An Phước khi người đi cầu an về và đánh đập, ném người vào rừng cho thú dữ ăn. Nô tì vừa hay tin tìm tới thì người đã ra nông nỗi này....
Thì ra là vậy! Đại tiểu thư phủ thừa tướng à? Hại một mạng người tàn nhẫn như vậy, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi. Sơ Nhiễm! Nếu đã lấy thân xác của cô,thù này ta sẽ báo!.
Nàng siết chặt lòng bàn tay, ánh mắt trở nên lãnh huyết.
“ - Nào. Đi thôi! Nàng đứng dậy. Nô tỳ tên An Bích ngơ ngác nhìn theo Sơ Nhiễm.
“ -Tiểu thư,người muốn đi đâu vậy? “
“ -Kiếm nơi để ngủ! “ Nàng đáp trả ngắn gọn.
“- Tiểu thư, người không về tướng phủ sao? Người ở bên ngoài lâu như vậy không tốt “.
“- Không vội! Đã lâu ta không có được tự do tự tại như này. Hơn nữa trở về hang cọp lúc này không phải điều nên làm.Ta muốn ở đây một thời gian, lúc trở về sẽ tặng tướng phủ một món quà lớn.”
Muốn sống sót ở thời cổ đại này, không thể liều lĩnh. Nếu như ta quay về, người trong phủ lại tìm cách hãm hại. Cơ thể này đang rất yếu đuối, suy nhược, sợ là không thể chống đỡ được lâu. Ta phải tẩm bổ cơ thể này trước đã. Nữ nhân này cũng đã mười tám tuổi nhưng cơ thể như đứa trẻ 16 tuổi vậy? Có lẽ nàng ta còn chả được ăn uống tử tế được. Nơi rừng núi này sẽ tốt hơn để ta có thể dưỡng thương và tập luyện một chút.
“ Tiểu thư! Người định ở trong rừng núi này thật sao, chúng ta lấy gì để sống “.
An Bích lại hỏi nàng.
“ Ngươi yên tâm! Ta sẽ không để ngươi chết đói đâu.”
An Bích chính là người thân thiết duy nhất hiện tại của nàng, nàng sẽ không bạc đãi An Bích.
“ Từ nay về sau, không ai có thể bắt nạt được ta! Ta sẽ bảo bọc cho ngươi, đừng lo.”