Lý Mạt Nhi trăm điều không tình nguyện quỳ trên mặt đất, đầu ngón tay hơi lạnh từ từ sờ lên cằm của Hiên Viên Sơ. Cảm giác tiếp xúc mềm mại ở trên cằm khiến cho Hiên Viên Sơ một mặt liều mạng đè nén tiếng thở dài thoát ra khỏi khóe miệng, một mặt khác lại thỏa mãn nhếch miệng lên.
"Trẫm muốn cười liền cười, không được sao?" Hắn lý lẽ hùng hồn đáp lại nàng.
"Được! Ngươi là Hoàng Đế ngươi là lớn nhất !" Nàng liếc mắt khinh thường.
"Trong lòng ngươi thật ra cho rằng như vậy quả thật không thể tốt hơn đúng không." Khóe miệng hắn hiện lên nụ cười ranh mãnh, cười đến mức khiến cho lỗ tai nàng nóng lên.
"Bây giờ lập tức bắt đầu tiến hành mời ngươi im lặng được không?" Lý Mạt Nhi tức giận hừ lạnh, sau đó quay đầu lại đối với "nhóm học sinh" nói: "Sau khi chạm lên miệng của bệnh nhân thì tiếp tục làm giống như cách chúng ta hít thở bình thường, đem không khí từ từ chuyển vào. . . . . ." Một tay của nàng vẫn còn đỡ ở trên cằm Hiên Viên Sơ, khuôn mặt xinh xắn làm mẫu cúi xuống.
Làm mẫu chính là đại biểu nàng hoàn toàn không có ý định đích thân làm thật, nhưng mà phía sau ót của nàng có một lực tác động vào ép nàng không thể không đích thân chạm lên miệng của hắn.
Mềm mại chính là cảm giác đầu tiên của nàng, cảm giác thứ hai chính là cả người như nhũn ra.
Bờ môi của hắn và nàng dính sát vào nhau, một lần lại một lần, nhiệt độ trên cánh môi vào khóe miệng của nàng nhanh chóng tăng lên. Chỉ là một nụ hôn nhẹ lướt qua như vậy thôi, mà nàng đã cảm thấy mình giống như sắp bị hòa tan.
Rõ ràng đây không phải nụ hôn đầu, nhưng mà tại sao lần này lại có cảm giác như vậy? A, bởi vì lần đầu tiên là vì cứu mạng sao!
"Ưm. . . . . ." Hắn rời đi khiến cho nàng lập tức phát ra tiếng than nhẹ bất mãn.
Trong lòng Hiên Viên Sơ lập tức sinh ra một tia hài lòng, hắn giữ lấy khuôn mặt của nàng cúi đầu xuống khẽ bật cười.
"Thích Trẫm đối với ngươi như vậy sao?"
Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang đánh cho Lý Mạt Nhi tỉnh lại.
"Ai thích chứ? Đồ cuồng tự luyến!" Nàng cố gắng chịu đựng nhiệt độ nóng bỏng trên mặt, rống lên đáp lại lời hắn.
"Cuồng tự luyến là cái gì?"
Ngay cả mắng chửi người cũng phải giải thích nghĩa của từ ngữ trong đó chính là chuyện mà Lý Mạt Nhi cảm thấy vô lực nhất khi xuyên tới nơi này.
"Cuồng tự luyến chính là chỉ người không có bản lãnh mà còn tự cho là mình rất lợi hại." Nàng vừa nói xong, Hiên Viên Sơ liền nhảy lên.
"Trẫm không lợi hại sao? Chẳng lẽ ngươi đã từng cùng người khác thử qua?" Hắn đương nhiên là không thể tiếp nhận khả năng này.
"Không cần cùng người khác thử qua cũng biết kỹ xảo của ngươi thật sự là quá kém có được hay không! Ngay cả đảo lưỡi cũng không có, chỉ là tạm được còn dám nói mình lợi hại?" Hai tay của nàng ôm ngực, cuối cùng còn làm ra vẻ mặt ghét bỏ, cực kỳ đả kích lòng tự ái của nam nhân.
"Đảo lưỡi là cái gì?" Hiên Viên Sơ hỏi lại, mười mấy cặp mắt ở bên cạnh cũng tò mò nhìn sang.
"Đảo lưỡi chính là. . . . . ." Oa không phải chứ! Ngay cả cái này cũng cần nàng dạy sao?
Lý Mạt Nhi đầu tiên là không nhịn được nhìn chằm chằm Hiên Viên Sơ, trừng đến khi ánh mắt của nàng ê ẩm, hắn vẫn còn nghiêm trang đứng đó chờ câu trả lời của nàng. Đột nhiên, một loại cảm giác kỳ quái cứ như vậy từ từ, từ từ nảy sinh từ tim của nàng.
Người này thật sự sẽ không đến mức ngay cả đảo lưỡi là cái gì cũng không biết chứ? Thật sự là ngây thơ như vậy sao?
Nàng mỉm cười xấu xa hướng hắn vẫy vẫy tay, một ý niệm tà ác đang hình thành ở trong đầu nàng.
Nhìn xem nàng làm sao hù dọa cái tên Hoàng Đế ngu ngốc này!
Trong đầu Lý Mạt Nhi nghĩ cái gì không ai biết, thấy nàng hướng mình vẫy vẫy tay, Hiên Viên Sơ chẳng những không nghi ngờ gì, thậm chí còn vội vàng bước tới gần nàng.
"Đảo lưỡi chính là. . . . . ." Cánh tay lớn mật của nàng vòng tới phía sau cổ của hắn.
"Là cái gì?" Hắn thuận thế cúi đầu, hướng về phía cặp mắt linh động kia của nàng, giọng nói của hắn liền giống như ma xui quỷ khiến phát ra từ tính dịu dàng nhất.
Miệng của bọn họ lại một lần nữa dán chặt vào nhau không một khe hở, âm thanh duy nhất trong lúc này chính là tiếng hút không khí trầm thấp kia.
Hiên Viên Sơ sửng sốt một chút nhưng không có đẩy nàng ra, ngược lại còn vươn tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, một tay khác lập tức kéo thân thể nhỏ nhắn vào trong ngực mình.
Hắn cho rằng nàng cũng chỉ là làm chuyện giống như mới vừa rồi hắn làm với nàng, chính là hôn miệng, nhưng không ngờ, cái miệng nhỏ nhắn của nàng không chỉ là dính lên trên miệng của hắn mà thôi, mà còn ở phía trên vừa hút vừa gặm , cảm giác. . . . . . Cực kỳ không giống nhau!
"Ngươi. . . . . ." Hắn vừa mới há miệng, một "vật" mềm mại liền nhân cơ hội đó xông vào trong miệng của hắn, thân thể của hắn đầu tiên là cứng đờ, ngay sau đó không tự chủ được thả lỏng.
"Vật" mềm mại này sau khi đi vào trong miệng của hắn, lại lần lượt liếm mút từng chỗ một, mang đến một loại cảm giác sảng khoái kỳ lạ, đồng thời cũng khiến cho thân thể của hắn càng ngày càng nóng, càng ngày càng khẩn trương căng thẳng.
"Ưm. . . . . ." Lý Mat Nhi đang cường hôn nam nhân cũng không nhịn được rên rỉ, thân thể tự động dán vào càng chặt hơn, sau đó chính nàng cũng bị hù cho hoảng sợ hết hồn.
Thật ra thì đây cũng là lần đầu tiên nàng hôn kiểu đảo lưỡi, nàng hoàn toàn chỉ là đem những gì học được từ trên điện ảnh ở kiếp trước ra sử dụng mà thôi, nhưng mà cái miệng này của hắn được tẩm thuốc mê sao? Khiến cho nàng đầu óc choáng váng mê man, thiếu chút nữa đã quên mất mục đích chính của mình rồi.
Nàng vẫn là buông hắn ra tương đối xa!
"Hừ? Ngươi đây là. . . . . ." Hiên Viên Sơ giống như ở trong mộng mới tỉnh, ánh mắt mê man nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang nhảy ra xa ba bước.
Lý Mạt Nhi ôm chặt khuôn mặt đỏ bừng nóng hổi, sau đó lại dùng sức cắn chặt cái miệng nhỏ nhắn đặc biệt đỏ thắm, lúc này mới hoàn toàn khôi phục lý trí.
"Đây chính là đảo lưỡi! Hiểu chưa?" Ánh mắt của nàng nhìn Hiên Viên Sơ rất là khinh thường.
Hai mắt Hiên Viên Sơ cũng lập tức sáng lên, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi.
"Còn chưa hiểu lắm, không bằng làm thêm lần nữa. . . . . ." Hắn tiến lên một bước, nàng lập tức lui về phía sau ba bước, hơn nữa còn tặng cho hắn một mặt quỷ cực kỳ xấu xí.
"Làm thêm lần nữa gì chứ? Bản thân tư chất không có gì nổi bật lại còn xúi bậy linh tinh! Bụng đã đói chết rồi, ai còn quản ngươi nhiều như vậy?" Lý Mạt Nhi bô bô nói xong, nhanh như chớp bỏ chạy không thấy bóng dáng, dám vứt lại Hoàng Đế cao cao tại thượng ở đó quả thật là không muốn sống nữa mà.
Vậy mà Hiên Viên Sơ cũng chỉ phất phất ống tay áo, không cho phép thị vệ bắt người trở lại.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ mới vừa phục hồi lại tinh thần sau một màn kinh thế hãi tục kia, hiện tại lại bị phản ứng của Hiên Viên Sơ làm cho cả kinh, lại tiếp tục thất hồn lạc phách lần nữa.
Chỉ thấy Vạn Tuế Gia tôn quý không nhanh không chậm bãi giá rời đi, trên khuôn mặt tuấn mỹ chẳng những không thấy một chút ảo não nào khi bị nữ nhân trêu chọc, ngược lại sắc mặt còn hiện lên một tầng ửng hồng tản ra xung quanh nhưng cũng không hề mất đi.
Nhìn bộ dạng mê man bối rối này, không thể nghi ngờ đây là mới biết yêu nha!
Đêm đã khuya, cả Hoàng Cung chìm vào khoảng không yên tĩnh.
Lúc này đã sớm qua thời gian ngủ thích hợp của Lý Mạt Nhi, nàng lấy lại tinh thần phấn chấn ngồi ở trước bàn luyện chữ bằng bút lông.
Hiên Viên Sơ để cho nàng ở căn phòng này ngược lại rất sang trọng, nên có tất cả đều có, còn có một bàn đọc sách rất lớn, trên bàn, giấy và bút mực mọi thứ đều không thiếu, đúng lúc để cho nàng lấy ra luyện chữ.
Sau khi vào cung, nàng chưa từng quên việc viết thư gửi cho cha mẹ, mặc dù cho đến bây giờ chữ nàng viết vẫn chỉ giống như mấy con sâu màu đen bò loạn trên giấy khó có thể nhận ra, nhưng mà bản thân nàng cho rằng mình cũng có một chút tiến bộ rồi! Cho nên buổi tối mỗi ngày nàng đều nhất định luyện hơn mấy hàng chữ rồi mới bằng lòng an tâm lên giường ngủ, nàng cũng không viết nhiều bởi vì tính nhẫn nại của nàng không đủ.
Chỉ là tối hôm nay nàng đã viết đầy một trang giấy Tuyên Thành lớn, nhưng chỉ được mấy chữ là nàng nghiêm túc viết, còn lại tất cả đều là nét vẽ chằng chịt, giống hết như suy nghĩ hỗn loạn khó phân biệt của nàng.
"Hừ! Sớm biết như vậy thì cũng không cần chỉnh hắn rồi, lần này hại cả đến chính mình nữa! Thật là ngu ngốc chết đi được!" Nàng vừa nói vừa gõ lên cái đầu quả dưa của mình.
Hiện tại nàng chỉ cần vừa nhắm hai mắt lại, thì trong đầu sẽ tự động hiện lên khuôn mặt của Hiên Viên Sơ, liện tục xuất hiện lại chính là miệng của hắn, còn có loại cảm giác tê dại mềm mại khi môi lưỡi quấn quít lẫn nhau. . . . . .
Ngừng! Bây giờ cũng đã qua một ngày rồi, nàng tại sao còn nhớ rõ ràng như thế? Như vậy làm sao mà ngủ đây chứ?
"A a a - quả nhiên là dính vào cái tên xú nam nhân đó sẽ không có chuyện gì tốt mà!" Nàng đập bàn gầm nhẹ.
"Tên nam nhân nào?" Đạo âm thanh này vang lên lúc nửa đêm nghe cực kỳ lạnh lẽo.
"Hít....ít...t!" Nàng nhảy lên, nhìn chằm chằm Hiên Viên Sơ đột ngột xuất hiện ở trong phòng của nàng thần không biết quỷ không hay.
Nàng vỗ ngực một cái, trong lồng ngực, trái tim của nàng nhảy thình thịch thình thịch vừa nhanh vừa mạnh.
Nam nhân này ngoại trừ khinh công, chẳng lẽ còn có thuật xuyên tường hay sao?
"Trẫm có gõ cửa, là ngươi không có trả lời Trẫm." Hiên Viên Sơ nhún nhún vai, nhìn dáng vẻ rõ ràng là không có ý định chịu trách nhiệm vì đã khiến cho nàng bị kinh sợ.
"Tốt nhất là ngươi đã gõ cửa rồi!" Nàng không tin liếc mắt nhìn hắn.
Đến lúc này nàng mới chú ý tới trên người hắn chỉ mặc một bộ đồ màu đen thêu chỉ vàng mà hắn thường xuyên mặc nhiều nhất, y phục bằng gấm vừa vặn bó sát thân thể hoàn mỹ đầy khí phách của hắn, đồng dạng với màu sắc và hoa văn của đai lưng đeo ngang bên hông hắn, vạt áo phía trước hơi mở rộng miêu tả sinh động lồng ngực màu mật ong ở bên trong. . . . . .
Nhẹ nhàng lấy hơi, nàng phát hiện mình thế nhưng nhìn hắn đến nỗi quên cả hô hấp.
Tận đáy lòng rủa thầm một tiếng, nàng vội vàng quay mặt đi, cúi đầu nhìn chằm chằm "thể chữ như sâu bò loạn" do mình viết .
"Ngươi ở đây làm cái gì nhập thần như vậy, ngay cả Trẫm gõ cửa cũng không nghe thấy? Ngươi ở đây. . . . . . viết chữ sao?" Cách nàng ước chừng năm bước Hiên Viên Sơ vươn cổ dài ra, chuẩn bị đi tới tìm đáp án.
Lý Mạt Nhi vội vàng đem trang giấy trên bàn vò thành một cục ném xuống đất, nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi nửa đêm canh ba không ngủ được, chính là vì tới đây xem thử ta làm cái gì sao?"
Làm sao có thể để cho hắn phát hiện chữ viết của nàng rất xấu xí chứ? Nàng mới không để cho hắn có được cơ hội cười nàng đâu!
Hiên Viên Sơ nghi ngờ nhìn cục giấy trên mặt đất một chút rồi lại nhìn nhìn nàng, cuối cùng vẫn là không tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa, dù sao thì đây cũng không phải là mục đích tới đây của hắn.
Hắn tới nơi này là vì muốn. . . . . .
"Trẫm mặc kệ ngươi làm cái gì, nhưng mà Trẫm nửa đêm canh ba không ngủ được quả thật đúng là chỉ vì ngươi." Nụ cười bên khóe miệng của hắn lại càng thêm cổ quái.
"Ta?" Nàng chỉ chỉ cái mũi của mình.
"Trẫm suốt đêm. . . . . . không, là cả ngày đều nhớ tới việc ngươi và Trẫm hôn đảo lưỡi." Giống như dư vị vẫn còn sót lại vô tận, Hiên Viên Sơ nói xong cư nhiên lại còn liếm liếm môi.
Ầm! Lý Mạt Nhi không cần soi gương cũng biết hiện tại khuôn mặt của mình nhất định là giống như một trái cà chua chín. Nam nhân này có còn biết xấu hổ hay không vậy? Nửa đêm canh ba chạy tới trong phòng nàng nói lời này! Hắn không biết nàng đã đủ dằn vặt lắm rồi sao? Không ngừng nghĩ tới cái hôn đảo lưỡi đó cũng không phải chỉ có một mình hắn!
Hừ! Hắn căn bản chính là hóa thân của tà ác mà!
"Ngươi thích nghĩ cái gì là chuyện của ngươi, ta muốn đi ngủ rồi, ngươi mau trở về đi!" Nàng duỗi cánh tay trắng nõn ra, đầu ngón tay trắng mịm mềm mại thẳng tắp chỉ về phía cửa phòng.
"Không, Trẫm vẫn còn muốn thử lại tư vị đó một lần nữa." Hiên Viên Sơ đứng bất động tại chỗ vững như núi, tuyên bố không đạt được mục đích thề không bỏ cuộc.
Hoàng Đế có thể vô lại như vậy sao?
"Tại sao ngươi không đi tìm người khác mà thử?" Nàng hừ lạnh, cố gắng không để ý tới một chút mất mát vừa mới thoáng qua trong lòng.
Dù sao thì hắn muốn loại nữ nhân nào mà không có, muốn một nữ nhân xấu xí như nàng làm gì chứ? Cái hắn muốn cũng chỉ là thứ mới lạ mà thôi, lúc nào thì hắn lại nổi điên giống như ngày đó đem nàng đánh nặng một trận còn chưa biết đâu!
Hiên Viên Sơ nhíu chặt mi tâm, nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang muốn đẩy hắn ra bên ngoài.
Gương mặt đó, hắn biết là không nên thương nhớ. Nhưng mà, hắn lại cố tình hết lần này đến lần khác giống như bị ma nhập, đột nhiên không hề chú ý tới vết bớt đỏ ửng xấu xí kia nữa, lúc này, đôi mắt to tròn linh động của nàng, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp lại không bỏ qua cho bất kỳ người nào, còn có vẻ mặt đáng yêu thiên biến vạn hóa, tất cả đều khiến cho hắn không thể dời mắt khỏi vẻ đẹp trước mặt.
Hắn nói với Phúc tổng quản, Phúc tổng quản cũng chỉ mỉm cười cổ quái không ngừng, còn khiến cho hắn tùy tâm sở dục muốn gần gũi với nàng nhiều hơn, dĩ nhiên là để có đáp án.
Cho nên đây chính là lý do vì sao đã hơn nửa đêm hắn còn đứng ở nơi này.
"Trẫm không muốn tìm người khác, Trẫm chỉ muốn một mình ngươi." Hắn nói thật, nhưng lại không biết những lời này thiếu chút nữa là làm hại Lý Mạt Nhi bị bệnh tim.
Không được, không được, nàng sẽ không tiếp tục mắc lừa!
"Ta biết rồi, ngươi chỉ là muốn thân thể của ta đúng không?" Hai tay của nàng khoanh trước ngực, thong thả bước tới trước mặt hắn.
"Trừ thân thể, Trẫm còn muốn thứ khác." Hiên Viên Sơ suy nghĩ một chút liền trả lời như thế.
Lý Mạt Nhi không biết tâm tình của mình lúc này là nên khóc hay nên cười, có lẽ nên đánh hắn một trận mới đúng, hắn thế nhưng không hề phủ nhận hắn ham muốn thân thể của nàng?
Trời ạ, nàng nghe được lời như thế tại sao còn có thể đỏ mặt hồi hộp cơ chứ?
"Ngươi còn muốn cái gì? Ngươi nói đi." Nói xong trước tiên nàng thật sự muốn đánh bể đầu của hắn!
"Trẫm không biết, Trẫm vẫn còn đang tìm đáp án." Biểu tình trên khuôn mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc.
"Cái gì chứ?" Nàng từ một bụng đầy lửa giận nhanh chóng hóa thành một đống dấu chấm hỏi.
Lời nói của hắn nàng nghe cũng nghe không hiểu, nhưng tốc độ của nhịp tim chẳng những không giảm mà còn tăng lên, tất cả đều là vì hắn càng ngày càng tiến lại gần.
"Ngươi còn không mau trở về?" Nàng hốt hoảng lui thẳng về phía sau, vừa lui lại chưa được mấy bước thì sống lưng của nàng đã dựa sát vào vách tường lạnh lẽo rồi.