Cái nóng oi bức của mùa hè được tiếng ve kêu râm ran ngoài trời thể hiện vô cùng sống động.
Ngu Điềm ngồi trong quán cà phê, mí mắt trái của cô giật liên hồi.
Dưới chân là đôi giày cao gót 10cm, khuôn mặt trang điểm tinh tế, đeo trên người đồ trang sức đắt tiền được Tề Tư Hạo cho “mượn” từ mẹ của cậu ta, mặc bộ đồ vừa gợi cảm vừa táo bạo tôn lên đường cong mê người…
Những người đàn ông từ bên ngoài bước vào trong quán cà phê đều như có như không liếc nhìn cô, đó là sự khẳng định cùng thưởng thức đối với dáng người và vẻ đẹp của Ngu Điềm.
Phong cách ăn mặc khác hoàn toàn so với ngày thường khiến cô cảm thấy kỳ cục, sự chú ý của những người kia càng làm cô bất an. Cô liếc nhìn đồng hồ rồi quay đầu nhìn Tề Tư Hạo ở phía đối diện: “ Ông chắc chắn Nhậm Nhã Lệ sẽ đến sao?”
Tề Tư Hạo bày ra dáng vẻ bình chân như vại: “Yên tâm đi, tôi đã gửi định vị trên Weibo rồi, chỗ này cách trường học của cô ta không xa, trong vòng nửa tiếng nhất định sẽ xuất hiện.”
Ngu Điềm vẫn có chút bất an: “Mắt trái giật là tai, nãy giờ mắt trái của tôi cứ giật không ngừng, cảm giác hôm nay có khả năng xuất sư bất lợi*…”
* Xuất sư bất lợi (出师不利): vừa bắt đầu đã gặp phải thất bại
Tề Tư Hạo không để bụng: “Do gần đây bà ngủ không đủ giấc, hoặc là trước đó bị viêm dây thần kinh mặt nên giờ để lại di chứng, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là cơ mặt co rút không rõ nguyên nhân.”
Cậu ta liếc nhìn Ngu Điềm một cái, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Một người học y như bà sao có thể mê tín tin vào mắt trái giật là tai? Nếu không ổn thì tiêm botox đi, còn có thể ngăn ngừa lão hóa!”
Nhưng rất nhanh, cậu ta liền không nói tiếp được nữa, bởi vì xuyên qua cửa kính của quán cà phê có thể thấy được Nhậm Nhã Lệ đang đi thẳng tới chỗ này.
Chỉ trong nháy mắt, trên mặt Tề Tư Hạo lộ ra biểu cảm như lâm đại địch, cậu ta cầm lấy cái thìa trước mặt, xúc một miếng kem sắp tan chảy, điều chỉnh cảm xúc trong mắt thành tình ý miên man không dứt, vẻ mặt thâm tình đút cho Ngu Điềm.
Cũng là lúc này, Nhậm Nhã Lệ đẩy cửa bước vào.
Trong quán cà phê người ngồi không được mấy bàn, ánh mắt của cô ta rất nhanh đã định vị được Tề Tư Hạo.
Nắm bắt thời gian rất chuẩn.
Đợi đến khi Nhậm Nhã Lệ đi đến bên cạnh bàn, Tề Tư Hạo vẻ mặt khoa trương, đút kem vào trong miệng Ngu Điềm, giọng điệu ngọt ngấy: “Bảo bối, sau này em một miếng anh một miếng, thiên trường địa cửu* cho đến già…”
*Thiên trường địa cửu (天长地久): tồn tại muôn thuở; lâu dài như trời đất
“……” Ngu Điềm không biết chính mình có thể ở cùng với Tề Tư Hạo đến già hay không, nhưng vi khuẩn viêm dạ dày thì chắc chắn là có.
Nhậm Nhã Lệ nhìn thấy cảnh này, sau vẻ khiếp sợ tột cùng là sự thống khổ, oai oán đến không chịu được, cô ta nhìn về phía Tề Tư Hạo: “ Anh thật sự có bạn gái rồi?”
Tề Tư Hạo lúc này làm bộ như mới phát hiện ra Nhậm Nhã Lệ,lộ ra vẻ ngạc nhiên đúng mực, sau đó cười cười, hào phóng giới thiệu nói: “Đúng vậy, đây là bạn gái của tôi, Ngu Điềm.”
Nhậm Nhã Lệ trên mặt vẫn là biểu tình kinh ngạc không thể chấp nhận, cô ta trừng mắt nhìn Ngu Điềm: “Anh thích kiểu con gái như vậy?”
Nhậm Nhã Lệ kiêu căng quen rồi, cảm thấy vô cùng thất bại, cô ta vừa ghen tức vừa xấu hổ, chỉ vào mũi Ngu Điềm, giọng điệu nức nở bắt đầu phát tiết: “Cô ta không phải chỉ là lớn lên xinh đẹp chút thôi sao? Đẹp có thể mài thành cơm ăn hả? Xinh đẹp cũng chỉ là cái túi da mà thôi.”
Tề Tư Hạo ngại ngùng cười một tiếng: “Nhưng trước hết cần phải có túi da xinh đẹp mới có thể khiến cho người khác muốn đi tìm hiểu vẻ đẹp linh hồn thú vị bên trong cô.”
Cậu ta chớp chớp mắt: “Nhã Lệ, cô cũng thấy rồi đấy, tôi chính là một kẻ nông cạn, thật sự không xứng với cô, hiện tại tôi thật sự đã có bạn gái, cô vẫn không nên lãng phí thời gian ở trên người tôi thì hơn.”
**
Nhậm Nhã Lệ tông cửa bỏ đi.
Tề Tư Hạo lại hận không thể vỗ tay ăn mừng, cậu ta hào khí ngút trời cầm tách trà cẩu kỷ dưỡng sinh lên uống cạn, sau đó quay sang chỗ Ngu Điềm chắp tay: “Cảm ơn, Cá* của tôi! Người anh em khác giới của tôi!”
*Nữ chính họ Ngu (虞) có phát âm gần giống với Ngư (鱼) nghĩa là cá.
“Lần sau loại chuyện này đừng có tìm tôi nữa, lôi kéo thù hận, chính ông không thể tự tìm cho mình một người bạn gái thực sự à?”
Tề Tư Hạo lộ ra vẻ mặt buồn rầu: “Tôi cũng muốn chứ, nhưng cô gái lần trước mà tôi vừa gặp đã yêu kia, sau đó cũng không có cơ hội gặp lại. Tôi là người rất chung tình, cô ấy là cô gái duy nhất khiến tôi động lòng, tôi còn đang chờ đợi duyên phận lần nữa rơi xuống đây.”
Cậu ta bắt đầu lảm nhảm: “Lần đó tôi nhảy xuống cái mương thối để cứu một đứa trẻ bị rơi xuống nước, bởi vì quá thối nên lúc tôi bò được lên bờ cũng không có ai chịu vươn tay ra giúp, chỉ có cô ấy, một chút cũng không ngần ngại, liền bắt lấy tay tôi…”
Ngu Điềm vô cùng hoàn nghi câu chuyện này của Tề Tư Hạo là bịa đặt, nhưng không may là cô chẳng có bằng cứ.
Vì thế chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu ta: “Vậy ông cứ chờ đến khi bảy, tám chục tuổi t*ng trùng lão hóa đi là vừa.”
Gia đình Tề Tư Hạo và Ngu Điềm vốn là hàng xóm, hai người đã quen biết nhau từ hồi còn mặc quần thủng đũng, lên tiểu học thì cùng lớp, sau đó thậm chí còn học chung Khoa Y học lâm sàng của Đại học Y thành phố Dung.
Nhậm Nhã Lệ học Khoa Phát thanh của Học viện Nghệ thuật bên cạnh Đại học Y thành phố Dung, trong một buổi gặp mặt hữu nghị đã vừa gặp đã yêu Tề Tư Hạo, sau khi thêm phương thức liên lạc thì bắt đầu triển khai thế tấn công mãnh liệt như thủy triều.
Mặc dù Tề Tư Hạo rõ ràng đã từ chối rất nhiều lần nhưng bất đắc dĩ Nhậm Nhã Lệ là tiểu thư nhà giàu vốn được nuông chiều, từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, có chút tính tình công chúa nhỏ, không chấp nhận được thất bại, cứ thế dùng đủ loại thủ đoạn dây dưa không dứt với Tề Tư Hạo nguyên cả một năm.
Tề Tư Hạo mỗi khi đăng bài trên vòng bạn bè hoặc Weibo đều sẽ check in, Nhậm Nhã Lệ liền theo đó chế tạo ra vô số màn “tình cờ gặp gỡ”, tự xưng chỉ cần Tề Tư Hạo còn độc thân một ngày thì cô ta sẽ không từ bỏ ý định, quậy đến mức Tề Tư Hạo khổ không nói nổi, cuối cùng nghĩ ra được cách xin sự giúp đỡ của Ngu Điềm, làm một mẻ khỏe suốt đời, khiến cho Nhậm Nhã Lệ hết hy vọng với cái ý tưởng này.
Tề Tư Hạo giải quyết xong một chuyện phiền lòng, tâm tình rất tốt, không nhịn được nịnh nọt Ngu Điềm.
Nhưng Ngu Điềm không có tâm tư ngồi nghe cậu ta thổi phồng, cô còn đang vội, tiếp sau đó còn có hai buổi hẹn.
Buổi hẹn đầu tiên là cô đi xem mắt cho chính mình, kế tiếp là tham dự buổi xem mắt của nữ sĩ* Tống Xuân Hương – mẹ của cô.
*Nữ sĩ (女士): giống như “Ms” trong tiếng Anh, cách gọi phụ nữ một cách tôn trọng khi chưa biết tình trạng hôn nhân của người đó. Nữ sĩ nghe có vẻ trẻ trung và thanh lịch hơn nên mình xin phép không dịch là quý bà hay phu nhân nhé.
Vì để nâng cao hiệu suất tập trung, trong vòng một buổi sáng xử lý xong tất cả các công việc, còn lại hai buổi hẹn Ngu Điềm đều chủ động xin ra trận sắp xếp chỗ gặp mặt.
Cô quyết định thời gian của cả hai buổi xem mắt là vào lúc này, địa điểm chính là nhà hàng bên cạnh quán cà phê, chia ra đặt hai phòng bao riêng.
Giờ phút này, kết thúc xong chuyện của Tề Tư Hạo, cô nhìn đồng hồ, dự định sẽ lao tới buổi xem mắt của chính mình.
Chỉ là trước đó, cô vẫn có chút thấp thỏm: “Lão Tề, tôi ăn mặc như vậy liệu có ổn không?”
Tề Tư Hạo liền giơ ngón cái: “Bà yên tâm đi, từ lịch sử trò chuyện với đối tượng xem mắt đó của bà thì có thể nhìn ra được, anh ta hy vọng sẽ tìm được một quản gia hiền huệ, vừa ý kiểu người vợ ăn cỏ vắt sữa lại còn phải vắt ra máu kìa. Hơn nữa quan điểm còn rất bảo thủ, cho rằng phụ nữ không được phép mặc đồ gợi cảm, như vậy là lẳng lơ.”
“Đối phó với loại đàn ông này, bà mặc thành như vậy, cả người châu quang bảo khí*, vừa nhìn đã biết là không nghi gia nghi thất*. Bà không phải là tiểu thư nhà giàu, hắn ta lại là kiểu con buôn thực dụng, chắc chắn sẽ bỏ chạy mất dạng!”
“Chẳng qua…” Tề Tư Hạo liếc mắt nhìn Ngu Điềm một cái, nghĩ nghĩ: “ Nếu như tên đàn ông đó nhìn thấy gương mặt này của bà xong liền không bước nổi nữa thì…”
Ngu Điềm mím môi dưới: “ Thì tôi vẫn còn đòn sát thủ…”
Tề Tư Hạo ngẩn người, muốn nói lại thôi: “Cái giấy chứng nhận kia, bà làm thật đấy à?”
“Ừ.” Ngu Điềm mím môi cười một cái: “Sau này tôi sẽ được tham gia giao thông công cộng miễn phí rồi.”
Cô nhìn thời gian, không tiếp tục nói nhiều hơn với Tề Tư Hạo, nhanh chóng cầm túi xách lên, nghiêng ngả bước đi trên đôi giày cao gót 10cm chạy sang nhà hàng bên cạnh.
**
Ngu Điềm cũng không có tâm tình xem mắt, nhưng lại ngại người giới thiệu đối tượng xem mắt lần này là cô cả của mình nên không thể cự tuyệt.
Từ sau khi ba cô bị tai nạn giao thông qua đời lúc cô còn đang học cấp 3, cô cả mỗi năm đều trợ cấp cho cô một phần học phí mới giúp hai mẹ con chống chọi qua được mấy năm. Tuy nói hiện tại đã trả hết học phí năm đó cho cô cả nhưng phần ân tình này Ngu Điềm vẫn sẽ không quên.
Vốn dĩ có ý định tán gẫu một chút rồi thêm Wechat, nhưng qua vài lần trao đổi, Ngu Điềm liền ý thức được, đừng nói tới chuyện cùng vị đối tượng xem mắt này hẹn hò, ngay đến cả làm bạn bè cô cũng không diễn nổi.
“Là vợ thì nên ở nhà sinh con dưỡng cái, truyền thống mĩ đức của Trung Hoa chúng ta không phải là đàn ông lo việc bên ngoài, phụ nữ lo việc trong nhà sao?”
“Nghe nói cô không định làm bác sĩ, như vậy vừa hay. Nếu cô muốn làm bác sĩ, tôi thật không dám chọn. Bác sĩ nữ quá bận rộn, căn bản không có thời gian chăm sóc gia đình, như bây giờ là vừa đẹp, cô tốt nghiệp đại học y, về sau người trong nhà có bị bệnh đau đầu cảm mạo, cô có thể khám cho luôn, thuận tiện chăm sóc người già và trẻ con trong nhà…”
………………………………..
Ngu Điềm chỉ cần nhớ cách nói chuyện của đối phương là đã cảm thấy đau não.
Nhưng vẫn là muốn gặp một chút.
Tốc chiến tốc thắng.
Nếu bị đối phương từ chối thì càng tốt.
Cô ở trong lòng luyện tập xong một lần lý do để lát nữa tránh né, tự cổ vũ cho bản thân, sau đó hướng về phía phòng bao ở tầng hai bước tới.