Ngôn Minh ngẩn ra, giọng nói trở nên lạnh lùng: “ Cô nói muốn viết chung hộ khẩu cũng là hy vọng mẹ cô và ba tôi có thể tái hôn, chúng ta thành người một nhà?”
Ngu Điềm lại gật đầu lần nữa.
Đương nhiên.
“Vậy trước đó cô tới đưa cơm cho tôi, vẫn luôn mời tôi đi ăn là xuất phát từ suy nghĩ này?”
Đến lúc này, Ngu Điềm cũng không che giấu nữa, cô thành thật nói: “Cũng không hoàn toàn là vậy, đưa cơm cho anh cũng là một trong những cách để fan ủng hộ thần tượng. Hơn nữa anh còn có lòng tốt phát cho em tận mấy bao lì xì, em cũng không thể nhận không…”
“…………”
Ngôn Minh mím chặt môi, không nói gì, bầu không khí im lặng chết chóc, tựa như sắp đông cứng.
Là chính mình nói chuyển tiền lại quá đường đột và mạo phạm?
Nói cho cùng thì nhà Ngôn Minh rất có tiền… Nói như vậy chẳng khác nào cho rằng Ngôn Minh rất để ý số tiền đó…
Ngôn Minh nhìn giống như người thiếu tiền lại đi để ý chút tiền ấy sao!
Ngu Điềm vừa định mở miệng cứu vãn, giải thích vài câu thì nghe được Ngôn Minh mở miệng sau một hồi im lặng, anh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn Ngu Điềm.
“Ngày mưa hôm đó, vì sao cô lại bảo Tề Tư Hạo trộm ô của tôi?”
Giọng Ngôn Minh rất lạnh, giống như một học sinh đang cố gắng bắt lỗi người ra đề trong kỳ thi Olympic, để chứng minh không phải mình không giải được bài mà do câu hỏi sai.
Ngu Điềm không biết vì sao Ngôn Minh lại cố chấp với chiếc ô hỏng kia như vậy, nhưng vẫn thiện ý làm sáng tỏ.
“Cái đó thật sự không phải là em bảo Tề Tư Hạo trộm, là chính Tề Tư Hạo muốn làm, em đã cố ngăn cản rồi nhưng Tề Tư Hạo không chịu nghe. Cậu ta là kiểu người không nói đạo đức, cho rằng chỉ cần trộm ô của anh, để anh không có cơ hội gặp được Cao Mân ở cửa bệnh viện thì cậu ta có thể nói dối anh vẫn còn đang làm việc, một mình đưa Cao Mân đi ăn cơm.”
Trong lúc Ngu Điềm trình bày toàn bộ quá trình, giữa hai đầu chân mày của Ngôn Minh chưa từng giãn ra, anh lạnh lùng nói: “Chuyện này liên quan gì tới Cao Mân?”
?
Ngu Điềm hơi buồn bực: “Lần trước không phải anh nói biết lý do Tề Tư Hạo trộm ô sao?”
Đây là quý nhân hay quên nên nhanh như vậy đã mất trí nhớ rồi?
Ngu Điềm nghĩ nghĩ, vẫn hảo tâm nhắc lại lần nữa: “Tề Tư Hạo muốn theo đuổi Cao Mân, nhưng ngại trăng sáng chiếu mương ngòi, Cao Mân không có ý gì với cậu ta, nhưng đối với anh lại tình sâu như biển… Vì muốn thế chỗ của anh để được ở bên cạnh Cao Mân nên Tề Tư Hạo liền nghĩ ra ý tưởng xấu đó…”
“…………”
“Cho nên cô vừa rồi nói xấu tôi trước mặt Cao Mân cũng là xuất phát từ nguyên nhân này?”
“Ừm…” Ngu Điềm cúi đầu: “Chủ yếu là vì chuyện ba anh ngoại tình, khiến em giận chó đánh mèo anh, nên mới muốn giúp Tề Tư Hạo đả kích tình địch, anh không biết được ý đồ của em sao?”
“…………”
“Chuyện này là em không đúng, em một lần nữa xin lỗi anh, về phía Cao Mân, em cũng sẽ giải thích rõ ràng. Nếu như anh để ý, em có thể tìm cơ hội, mời hai người cùng ăn cơm, chính thức làm sáng tỏ.”
“Không cần. Đừng giải thích, như vậy rất tốt, vô cùng tốt.”
Trong lúc Ngu Điềm nói không chú ý, đến giờ nói xong vừa ngẩng đầu lên đã bị sắc mặt như mây đen che kín đỉnh núi của Ngôn Minh dọa cho hết hồn.
Đây…đây là cô nói sai câu nào rồi?
Vì sao Ngôn Minh ngoài miệng nói không cần, nhưng Ngu Điềm nhìn dáng vẻ này của anh như thể cô đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì vậy?
Chuyện của Cao Mân, cô xác thật không có đạo nghĩa, nhưng dựa vào kính lọc của Cao Mân đối với Ngôn Minh, chỉ cần mình giải thích rõ ràng thì việc loại bỏ ảnh hưởng xấu cũng không khó mà!
Ánh mắt của Ngôn Minh sao lại như đang nhìn …tội phạm lừa đảo thế?
Vậy nên vừa rồi mình chọc thủng tầng giấy cửa sổ kia, đem mọi chuyện nói ra hết, là rất không hợp thời, rất thiếu trưởng thành sao?
Nhưng mà Ngu Điềm không nghĩ tới, phương diện mà Ngôn Minh để ý có chút lệch hướng.
“E ngại trăng sáng chiếu mương ngòi.” Tiếng nói của anh tựa như băng, mà theo cảm giác lạnh lẽo tới mức đông cứng. Ngu Điềm nghe thấy Ngôn Minh gằn từng chữ một: “Cho nên ý của cô, tôi chính là mương máng?”
“…………” Đây không phải là đang cưỡng từ đoạt lý à?
“Em chỉ lấy tạm một phép ẩn dụ không phù hợp thôi!” Ngu Điềm lắp bắp giải thích: “Là em ăn nói vụng về, vừa rồi phản ứng đầu tiên trong đầu tự nhiên nhảy ra cái này…”
“ Nên cô giúp Tề Tư Hạo, đào góc tường của tôi?”
Ngu Điềm đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, cô cố ý giảo biện: “Cũng không thể nói như vậy…Em nhìn ra anh không có ý gì với chị Cao Mân, còn chuyển tiền cho em nói sau này đừng bán anh, nên cái đó cũng có thể gọi là phân bổ tài nguyên tối ưu…Nhưng em không có ác ý, em nhiều nhất chỉ là người bị ép buộc phạm tội, trộm ô của anh là chủ ý xấu Tề Tư Hạo tự mình nghĩ ra!”
“Nếu như anh không nuốt trôi được cục tức này thì có thể cho Tề Tư Hạo trực đêm thêm vài hôm! Nô dịch cậu ta là được rồi! Dù sao cậu ta cũng tứ chi phát triển! Anh xem, em cũng sẽ không giúp gì cậu ta!”
Dù sao cũng là bạn xấu lâu năm, Ngu Điềm hận không thể lập tức cắt áo đoạn nghĩa với Tề Tư Hạo, cô nghiêm túc thanh minh: “Tề Tư Hạo làm ra hành vi trộm đồ thiếu đạo đức này, quả thật đáng bị khiển trách! Tuy việc trộm ô không liên quan gì đến em, nhưng em và cậu ta nói sao cũng là hàng xóm, đã biết được hành vi sai trái của cậu ta, nên em đã tận lực cứu vãn, tới đưa ô cho anh!”
Ngu Điềm cảm thấy chính mình đã rất cố gắng giải thích nhưng không hiểu vì sao sắc mặt Ngôn Minh lại giống như bệnh nhân bị bác sĩ chẩn đoán sai, mặc dù không từ bỏ việc chữa trị nhưng vì xác định sai phương hướng điều trị nên càng trị càng bệnh nặng hơn…
Ngu Điềm không nhịn được quan tâm: “Tâm trạng anh không tốt sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Kết quả Ngôn Minh gần như phủ nhận ngay lập tức: “Không có.”
Người đàn ông này lạnh lùng nói: “Tâm trạng tôi không tốt sao? Tâm trạng của tôi cực kỳ tốt.”
Tuy rằng phủ nhận nhưng Ngu Điềm thấy giọng điệu của anh lại có chút kỳ quái.
Tâm trạng cực kỳ tốt ở chỗ nào…
“Không có thì tốt, vậy người anh có chỗ nào không khỏe sao? “ Ngu Điềm vẫn chu đáo hỏi: “Em thấy sắc mặt của anh rất xấu, là do tăng ca lao lực quá phải không…”
Ngôn Minh lại lạnh giọng ngắt lời cô: “Tôi không có chỗ nào không khỏe hết, thân thể rất thoải mái, chưa có lúc nào thoải mái như lúc này.”
À………
Thôi được rồi, thân thể tốt tâm trạng cũng tốt, có lẽ do đề cập đến một số vấn đề cá nhân nên Ngôn Minh mím chặt môi, thần thái có vẻ cự tuyệt, không muốn nói tiếp, Ngu Điềm quyết định đổi một đề tài khác để nói.
Nhưng mà đổi cái gì bây giờ?
Ngu Điềm thấp thỏm nhìn sắc mặt âm trầm của Ngôn Minh, dù hơi rụt rè nhưng cô cắn môi, vẫn muốn tranh thủ một lần cuối cùng: “Vậy nên, chúng ta có thể làm bạn không?”
“Mặc dù ba mẹ chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng em cảm thấy chúng ta nói chuyện khá hợp, lại tốt nghiệp cùng trường, ba mẹ hai bên đều làm sai, nói ra có chút không phải nhưng miễn cưỡng triệt tiêu lẫn nhau cũng được mà…”
Đáng tiếc ánh mắt Ngôn Minh nhìn như sắp ăn thịt người, anh dứt khoát ngắt lời Ngu Điềm, nghiến răng nghiến lợi mà gằn từng chữ: “Không phải cô đã nói cho dù không thể làm bạn thì cũng sẽ chấp nhận sao?”
“…………” Ngu Điềm bất lực nói: “Em không có nghĩ như vậy, là anh nói, nếu em một hai phải nói trắng ra thì chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được, em cũng không muốn như vậy…”
“Vậy cô không chấp nhận mà không biết phản kháng à?”
Ngu Điềm rất oan uổng: “Nhưng dưa xanh hái không ngọt, nói cho cùng thì chúng ta cũng không thân, ngoại trừ tầng quan hệ giữa ba mẹ ra thì cũng không có quan hệ gì khác, em cũng ngại khiến anh khó xử, bản thân vừa không có lập trường vừa không có tư cách…”
Ngu Điềm buồn bực hết sức, không biết Ngôn Minh tức cái gì, nội tâm cô lại thêm một khuyết điểm nữa vào danh sách tật xấu của Ngôn Minh… tâm tình bất định.
Nhưng Ngu Điềm vẫn biết nghe lời phải, cô không nắm bắt được ý tứ của Ngôn Minh, đành phải thử nói: “Em phải phản kháng như thế nào? Nếu như em phản kháng rồi thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn đúng không?”
“Không thể.” Ngôn Minh cười lạnh một tiếng, giọng điệu cổ quái: “Nếu đã chuẩn bị tốt tâm lý không thể làm bạn nữa, vậy thì tôi cũng ngại khiến cô phí công. Bạn bè vẫn không nên làm đi, chúng ta lại không thân, ngoại trừ tầng quan hệ giữa ba mẹ ra thì cũng không có quan hệ gì khác, cô vừa không có lập trường vừa không có tư cách, quả thật không cần miễn cưỡng.”
“…………”
Cũng không biết vì sao mà Ngôn Minh nhìn như rất tức giận, Ngu Điềm từ trước tới nay chưa từng thấy anh phản ứng kịch liệt như vậy bao giờ, vậy này cả người cũng trở nên nơm nớp lo sợ.
Cô cẩn thận nói: “Nhưng chuyện mà em đã hứa, nhất định sẽ làm được.”
Ngu Điềm nói xong, nhìn quanh bốn phía, sau đó cô trịnh trọng nói với Ngôn Minh: “Anh ở đây đợi em một chút, em đi mua ít đồ xong sẽ quay lại ngay.”
Ngu Điềm gần như là chạy trối chết vào một cửa hàng khô ven đường.
Rõ ràng ba của Ngôn Minh cũng ngoại tình a! Vì sao sau khi chính mình thẳng thắn, không thiên vị nói ra chuyện của mẹ thì lại rước lấy vẻ mặt như muốn giết người tới mức nghiến răng nghiến lợi của Ngôn Minh? Ngược lại giống như là mình làm sai, có thâm thù đại hận gì với anh vậy.
Ngu Điềm có chút sợ hãi, nhưng vẫn căng da đầu đi vào cửa hàng mua đồ, sau đó đưa cho Ngôn Minh.
Ngôn Minh xụ mặt, như vẫn còn chưa tiêu hóa xong những gì Ngu Điềm vừa nói, anh rất tức giận.
Anh mím môi: “Đây là cái gì?”
“Em tra được cửa hàng bán thực phẩm chức năng gần đây vẫn còn phải đi thêm một đoạn nữa, nhưng đã nói hết ra rồi thì tiếp tục đi mua cùng anh nữa sẽ rất xấu hổ, hơn nữa anh cũng không muốn làm bạn với em…” Ngu Điềm châm chước dùng từ: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, em là một người rất trọng chữ tín, nên em mua cho anh hạt óc chó.”
“Hạt óc chó cũng khá tốt, bổ não, còn thuần tự nhiên, giàu protein và vitamin, vừa dễ ăn vừa bồi bổ khí huyết…”
Nhìn hóa đơn mà nói, đương nhiên không đắt bằng thực phẩm chức năng, nhưng vì biểu đạt thành ý của mình, Ngu Điềm đã mua hẳn một túi to, cô nói xong, đem túi hạt nặng trĩu trên tay nhét vào trong lòng Ngôn Minh.
Tay Ngôn Minh đột nhiên cảm thấy được sức nặng.
Ngu Điềm nhìn có vẻ rất căng thẳng, vừa rồi giải thích hết một phen cũng thiêu đốt toàn bộ dũng khí của cô, giờ phút này vẻ mặt cô vừa xấu hổ vừa áy náy, ánh mắt trốn tránh, thậm chí không dám nhìn thẳng Ngôn Minh.
Ngu Điềm chân tay luống cuống, nhưng trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trên mặt cô không có vẻ thẹn thùng, thất vọng hay tủi thân.
Ngôn Minh đã lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc tột độ.
Vừa rồi những điều Ngu Điềm nói, cuối cùng làm anh ý thức được chỗ nào có vấn đề, cũng rà soát lại tất cả nhưng chi tiết mà mình lầm tưởng.
Không phải Ngu Điềm sai.
Mà là anh sai.
Còn là sai quá sai.
Dưới tình huống bất ngờ, Ngôn Minh bị đánh tới trở tay không kịp, anh hơi ngơ ngác, chỉ phản ứng bị động theo lời Ngu Điềm nói, thậm chí không chủ động phản bác lại câu nào.
Cho đến khi cô nhóc Ngu Điềm vô tâm vô phế này mua xong một túi óc chó, nhét vào tay Ngôn Minh, anh mới hoàn toàn lấy lại tỉnh táo, biết được bản thân nên nói rõ chuyện gì.
Anh nhìn chằm chằm Ngu Điềm, nghiến răng nói ra từng chữ: “Cô không biết mẹ cô và ba tôi đã chia tay hòa bình từ mấy tuần trước rồi à?”
“Hả?!”
Trên mặt Ngu Điềm lộ vẻ kinh ngạc và khiếp sợ: “Cái gì?”
Phản ứng của cô thành công khiến sắc mặt Ngôn Minh đen thêm một tầng, anh xoa xoa giữa chân mày, vẻ mặt khó coi như kiểu “quả nhiên là thế”: “Cô vẫn luôn không biết sao?”
Phản ứng của Ngu Điềm đã chứng minh hết thảy.
Cô thật sự không biết.
Cho nên cô còn nói về chuyện ba mẹ hai bên ngoại tình.
Đây đúng là mấu chốt của vấn đề.
Tư duy chết máy tạm thời của Ngôn Minh lại vì sự thật trước mặt mà bị bắt phải chuyển động.
Cũng chính là, dựa theo logic của Ngu Điềm, cô vẫn cho rằng ba mẹ vẫn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, hơn nữa thậm chí sắp nói tới chuyện cưới gả.
Mà cô nhiệt tình uyển chuyển biểu đạt muốn cùng anh viết tên chung trong sổ hộ khẩu, cùng với thái độ hiện giờ và những điều vừa mới nói…
Quả thực làm người ta khó tin.
Sao có thể hiểu lầm tới mức độ này.
Ngôn Minh không chết tâm, như không tin mà vẫn muốn tiếp tục xác nhận: “Vậy nên trước đó là hiểu lầm, cô không biết bọn họ chia tay, còn muốn chúng ta có thể làm anh em kế?”
Không biết vì sao, ánh mắt Ngôn Minh nhìn qua rất vi diệu, sâu bên trong tựa như sóng cuộn biển gầm, sắp sửa bùng nổ, khí thế không khác nào đang chất vấn người vợ ngoại tình, khí thế ào ạt, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một, không thể chấp nhận.
Ngu Điềm cũng khiếp sợ tới cực điểm, cô căn bản không có tâm trí trả lời câu hỏi của Ngôn Minh, chỉ cả kinh nói: “Cái gì? Bọn họ chia tay? Khi nào? Mẹ em không nói gì cho em biết hết! Còn nói đang cùng ba anh tiếp xúc mà!”
Ngôn Minh nói ra một mốc thời gian, Ngu Điềm lại lần nữa chấn động.
Cô ngơ ngác, tựa như thế giới gian đột nhiên sụp đổ, trên mặt lộ ra biểu tình sắp nứt toạc.
Chuyện tới lúc này, Ngu Điềm nhớ lại tất cả những hành vi gần đây của mẹ mình, mới bất ngờ nhận ra được bà ấy đã sớm có biểu hiện kỳ lạ.