Ngôn Tư Diễn lại gặp lại người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám kia, không biết vì sao, người phụ nữ này khiến cậu cảm thấy an bình.
Lần thứ hai bước vào nhà hàng mang phong cách cổ này, Ngôn Tư Diễn không còn giống như lần trước, cho rằng người phụ nữ này chỉ là một bà chủ nhà hàng bình thường, dù sao những người liên quan đến Tần Húc Cẩn, luôn luôn có chút khác thường.
Người phụ nữ nhìn hai người, nụ cười trên mặt nhạt đi hai phần, nhưng vẫn đến chỗ hai người: “Ngài Tần.” Giọng nói mang theo một tia cung kính.
“Cát Cân, vẫn là phòng cũ.” Tần Húc Cẩn nghiêng đầu nhìn Ngôn Tư Diễn: “Đừng làm những món quá cay.”
Cát Cân nhìn thấy ánh mắt này của Tần Húc Cẩn, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt nhất thời trở nên ảm đạm, rũ mi mắt xuống: “Vâng, mời đi hướng này.”
Ngôn Tư Diễn cũng không phải kẻ ngốc, cậu dĩ nhiên nhìn ra sắc mặt của Cát Cân không tốt, nhưng chỉ im lặng tiêu sái đi bên cạnh Tần Húc Cẩn, bước theo chân Boss.
Dưới sự dẫn đường của Cát Cân, một căn phòng mang phong cách thuần cổ xuất hiện, cậu hơi kinh ngạc nhìn Tần Húc Cẩn: “Nơi này…”
“Nơi này linh khí dồi dào, đối với sự tu luyện của em sẽ rất tốt.” Tần Húc Cẩn để cậu ngồi xuống bên bàn gỗ chạm trổ hoa văn, biểu cảm bình thường như vừa nói hôm nay thời tiết thật đẹp.
Cát Cân nghe nói vậy, biến sắc: “Chủ nhân…” Cô không ngờ, chủ nhân lại thẳng thắn đến vậy với nhân loại này, đến cả điều đó cũng nói ra. Chỉ là một nhân loại, chủ nhân không cần đối xử như vậy, ngay cả ăn một bữa cơm cũng phải đến nơi này? Nghĩ vậy, sắc mặt cô hết xanh lại trắng, nhất thời không biết nói gì.
Ngôn Tư Diễn thấy mỹ nhân chỉ vì câu nói của Tần Húc Cẩn mà sắc mặt đại biến, cũng không nhiều lời, ho một tiếng, quay đầu nhìn cái bình sứ thanh hoa chăm chú.
Tần Húc Cẩn lạnh lùng liếc Cát Cân một cái, sắc mặt của Cát Cân liền trắng bệch, dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn Ngôn Tư Diễn, thấy cậu đang cầm một cái bút vẽ gì đó. Mà khuôn mặt Tần Húc Cẩn không có chút mất kiên nhẫn nào, nhìn Ngôn Tư Diễn đầy dịu dàng. Cô cắn môi: “Tôi đi ra ngoài trước, đồ ăn sẽ tới ngay.”
“Cảm ơn.” Ngôn Tư Diễn ngẩng đầu nhìn Cát Cân cười, rồi cúi đầu xuống tiếp tục vẽ vẽ, cũng không ngẩng lên nói: “Tên cô ấy là tên một loài hoa mẫu đơn, người ta nói mẫu đơn là nữ hoàng của các loài hoa, cô ấy quả thực rất đẹp.” Nói rồi, lại điểm mấy điểm lên con vật trong tranh, buông bút, đưa tờ giấy tới trước mặt Tần Húc Cẩn: “Hình dáng thật sự của anh là thế này đúng không?”
Tần Húc Cẩn vừa nhìn, khóe miệng liền cong lên, chỉ thấy trong tranh, là mấy vòng tròn, nhìn kỹ sẽ ra là bốn cái chân động vật, chính là cái thân kia nhìn thế nào cũng chỉ ra một cái bánh bao, anh do dự hỏi: “Đây là… con gì?”
“Hươu sao a.” Ngôn Tư Diễn chỉ chỉ mấy chấm trên cái bánh bao: “Anh không thấy mấy cái sao trên người nó sao?”
Tần Húc Cẩn nheo mắt nhìn mấy vòng tròn tạo thành bốn chân con vật: “Đây là hươu sao?” Hoài nghi nhìn Ngôn Tư Diễn, anh bắt đầu lo lắng phù chú của cậu có thể thiếu mất mấy nét hay không, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của phù chú.
“Không chẳng lẽ nó là rơm rạ bùn đất a?” Ngôn Tư Diễn đặt tờ giấy xuống: “Không phải mọi người bảo, kỳ lân chính là hươu sao, chẳng lẽ không phải?”
Tần Húc Cẩn mặt trầm như nước: “Tôi có thể khẳng định, người nói kỳ lân là hươu, chắc chắn chưa gặp kỳ lân bao giờ.”
Ngôn Tư Diễn xoa xoa cằm, cảm khái: “Em vẫn luôn thắc mắc vì sao khi ở bên anh sẽ không gặp xui xẻo, ngay cả các thứ kia cũng không dám đến gần anh, thì ra là do anh là kỳ thú.” Cậu đột nhiên nghĩ ra, nhìn nhìn mặt Tần Húc Cẩn: “Người ta vẫn nói, kỳ lân tặng con cái, chẳng lẽ anh chuyên môn phụ trách loại chuyện này à?”
Lần này mặt Tần Húc Cẩn không phải là trầm như nước, mà là lạnh như băng, anh cắn răng nói: “Tất cả đều là nói bậy.” Anh là bạch lân duy nhất trong thiên địa, vì sao khi từ miệng cậu, nghe ra thành một con vật chuyên môn phụ trách việc sinh đẻ của người khác thế này?
“Vậy anh là thú cưỡi của thần tiên? Trông coi bếp thuốc? Hay là sủng vật của vị nào?” Ngôn Tư Diễn nghĩ nghĩ, dựa vào mấy lời đồn hỏi: “Còn có người nói, kỳ lân là một trong chín người con của long vương, anh là vậy à?”
Cho dù Tần Húc Cẩn có giỏi chịu đựng đến mức nào, cũng không chịu được lời nói hạ thấp thần cách này, anh bình tĩnh giải thích: “Long vương có là gì, anh hấp thụ thiên địa linh khí mà tu luyện, ngay cả thượng thần trên thiên giới cũng phải tôn làm lân quân.” Cái gì mà giữ cửa, cái gì mà sủng vật? Nghĩ anh là hai vị thần canh cửa hay con lang Hạo Thiên Khuyển kia vậy?
Ngôn Tư Diễn nghe vậy, liền biết Tần Húc Cẩn không phải “X vân” nhân vật chính của mấy cái truyện cho trẻ nhỏ, mấy con kỳ lân bị đánh bại phải làm sủng vật, mà là thánh thú báo điềm lành hiếm có trong thiên địa, vì thế cậu ngạc nhiên nhìn Tần Húc Cẩn từ trên xuống dưới vào lần: “Ở bên anh, em sẽ không gặp xui xẻo nữa đúng không?”
Nhìn đôi mắt lấp lánh của người này, Tần Húc Cẩn xoa xoa đầu cậu: “Đúng vậy, từ giờ… sẽ không có những thứ dơ bẩn dám bắt nạt em trước mặt anh nữa.”
Ý anh là, nhưng thứ này sẽ bắt nạt em sau lưng anh?! Ngôn Tư Diễn di di chân, bình tĩnh nói: “Vậy em không rời khỏi anh là sẽ không sao rồi.”
Khóe miệng Tần Húc Cẩn cong cong lên.
Cát Cân đưa mấy nhân viên đem thức ăn vào, thấy ý cười trên khóe môi của Tần Húc Cẩn, nao nao, nhưng rồi lập tức khôi phục bình thường, đem những thức ăn được chế biến khéo léo đặt lên bàn, rồi lấy từ trên khay xuống một bình ngọc tinh xảo cao mười li: “Đây là bách hoa tửu tự tay tôi làm, chính là một thứ có công dụng dưỡng nhan rất tốt, Ngôn tiên sinh nên uống nhiều một chút.”
Ngôn Tư Diễn thấy cô cười tự nhiên, hơi ngạc nhiên vì chuyển biến của cô nhanh như vậy, nhưng chỉ mỉm cười nói: “Cảm ơn bà chủ Cát Cân, tôi nhất định sẽ nếm thử.”
Tần Húc Cẩn nhíu mày, đưa mắt nhìn Cát Cân đang mỉm cười, không nói gì.
Đồ ăn đưa lên hết, Cát Cân khẽ cúi đầu: “Mời hai người dùng.” Nói rồi, rời khỏi phòng, đóng cửa lại cẩn thận. Có thể khiến chủ nhân mỉm cười, có lẽ cũng chỉ có người này thôi.
“Còn muốn em uống nhiều một chút.” Ngôn Tư Diễn nhìn thứ chất lỏng màu lam xanh biếc trong cái chén trước mắt: “Tổng cộng cũng chỉ có hai chén.”
Tần Húc Cẩn nâng chén lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Bách hoa tửu của Cát Cân chính là cực phẩm trên tiên giới, tuy rằng nàng là thị nữ bên người anh, nhưng nhiều năm như vậy, chưa có vị tiên nào dám vô lễ với nàng, em có biết một chén Bách Hoa Tửu này có thể khiến một người bình thường thêm bao nhiêu năm tuổi thọ không?”
Ngôn Tư Diễn nhấp một ngụm nhỏ, hương vị rất nhẹ, nhưng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ, cậu lại uống một ngụm, rượu trong chén vơi đi một nửa, cậu tò mò hỏi: “Bao nhiêu năm vậy?”
Anh gắp cho cậu một miếng cá rồi nói: “Ít thì hai trăm năm, lâu thì sáu trăm năm.”
Tay Ngôn Tư Diễn run lên, nhìn cái chén nho nhỏ trên tay mình, cứng họng nói: “Vậy yêu quái thì được thêm bao lâu?”
“Không có yêu quái nào có năng lực được uống.” Tần Húc Cẩn uống hết rượu trong chén, nói sang việc khác: “Chỉ là một chén rượu thôi, phải dùng cơm đã.”
Ngôn Tư Diễn nhìn bộ dáng chẳng có gì của Tần Húc Cẩn, uống hết chỗ rượu, uống xong, cậu mới nhớ, vậy hiện tại cậu phải mấy trăm năm nữa mới chết à? Nhìn Tần Húc Cẩn lại gắp một miếng sườn để vào bát cậu, cậu cũng không nghĩ nhiều, dù sao sống so với chết luôn tốt hơn, hơn nữa còn có thể sống cùng thần tiên yêu quái, so với việc đi ngắm lũ quỷ vẫn hay hơn nhiều, nhỉ?
Thấy Ngôn Tư Diễn bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, ánh mắt Tần Húc Cẩn lóe sáng, có lẽ muốn cậu vĩnh viễn ở bên anh, không phải là không thể nhỉ? Một kẻ bất tử rất tĩnh mịch, có người yêu ở bên, có phải sẽ khác hay không?
Ăn cơm xong, Ngôn Tư Diễn theo Tần Húc Cẩn ra khỏi nhà ăn, quay đầu nhìn lại, Cát Cân còn đang đứng ở cửa, trên mặt mang theo một nụ cười hàm chứa cảm xúc khó hiểu, cậu hơi giật mình, liền hiểu được, quay đầu nhìn người bên cạnh, khóe miệng cong cong.
“Em cười gì vậy?” Tần Húc Cẩn ngồi vào xe, thấy Ngôn Tư Diễn vẫn đang mỉm cười, chẳng lẽ cậu vì thấy tuổi thọ tăng lên mà cao hứng?
“Người khác muốn cũng không có được thần thú đang ở bên em, em cười một cái thì sao chứ?” Ngôn Tư Diễn nhíu mày: “Về sau em muốn mua xổ số liền mua xổ số, muốn mua hồng trà lạnh hee sư phó liền mua hồng trà lạnh hee sư phó, ông đây không tin như vậy còn không trúng thưởng?”
Tần Húc Cẩn mặt không thay đổi nói: “Hoạt động đổi thưởng mua 1 tặng 1 của hồng trà hee sư phó đã hết hạn 1 tháng.”
Ngôn Tư Diễn kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc, không ngờ anh cũng uống thứ này!”
Tần Húc Cẩn nhìn cậu, cũng không trả lời, anh không muốn cậu biết, bởi cậu luôn thích loại đồ uống này, nên anh mới chú ý tới nó. Để không lộ ra, tốt nhất là chuyển sang đề tài khác: “Em bây giờ còn muốn mua xổ số sao?”
Di sản của Ngôn gia lên đến ngàn vạn, huống chi còn có anh, chẳng lẽ cậu lo anh không đủ tiền nuôi cậu?
“Người ta chỉ kiếm tiền để dùng cả đời, còn em phải kiếm tiền để dùng đến mấy đời.” Ngôn Tư Diễn nhíu mày nói: “Nếu không em phải làm sao, khi người ta đã chết, em vẫn còn sống mà?” Chẳng lẽ lúc đó cậu phải đến núi Nga Mi tìm Bạch nương tử, hay đi Thần Nông tìm dã nhân?
Nghe được mấy lời này của Ngôn Tư Diễn, hai mắt Tần Húc Cẩn tối sầm: “Chuyện đó em không phải lo lắng, em đã có anh.” Bàn tay đặt trên vô lăng đã năm chặt đến trắng bệch, kỳ thật cậu ấy vẫn không muốn rời bỏ cuộc sống của con người đúng không.
Trường sinh bất lão, đối với người thường, đến tột cùng mà nói là may mắn hay khổ sở?
Ngôn Tư Diễn không phát hiện ra dị trạng của Tần Húc Cẩn, thắt dây an toàn rồi nói: “Là một người đàn ông, để anh nuôi, ngượng lắm.”
Tần Húc Cẩn nắm tay lái càng chặt. Em, không muốn ở bên anh vĩnh viễn sao? <= câu này anh Tần tự nghĩ, không có nói nên lời.
“Nhưng mà, nếu anh muốn nuôi em, em cũng chỉ có thể cố mà chấp nhận thôi, ai bảo là em…”
Ngôn Tư Diễn không thể nói tiếp, vì môi cậu đang bị một thứ gì đó đè lên, đầu lưỡi ấm áp tiến vào trong miệng cậu, ôn nhuận triền miên.