Bầu trời đêm không sao, ánh trăng mịt mờ, sương mù giăng kín, khắp Đa La Duệ vương phủ bầu không khí thanh tịch yên tĩnh Bỗng nhiên, có một bóng đen như quỷ ma mau lẹ lướt qua phía Uyển hoa viên, xuyên qua dinh thự lớn, cuối cùng tiến vào trước cửa phòng Khương Đông Ly.
Đứng ngoài một lúc lâu, Đức Tuyển đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, rón rén đi vào khuê phòng của Khương Đông Ly, nhanh chóng đi đến bên giường của nàng.
Hắn trở lại vương phủ đã một ngày qua, nhưng trong suốt một ngày này, hắn cũng rất ít khi thấy nàng. Hắn biết nàng cố ý trốn tránh hắn, mỗi lần đến thời điểm dùng bữa là nàng lại lấy cớ thân thể mệt mỏi, bảo Tinh Nhi đưa cơm và đồ ăn đến phòng nàng, chính là muốn tránh mặt hắn.
Ngẫu nhiên có gặp ở hoa viên, bên cạnh nàng lại luôn có Đức An đi theo, vừa thấy hắn như là thấy kẻ xấu cực kỳ hung ác, cả người liền trốn sau lưng Đức An, khiến hắn cực kỳ giận dữ nhưng lại không thể làm được gì!
Cứ như vậy liên tục 2, 3 ngày sau đó, tâm tình hắn trở nên buồn rầu tức giận.
Hắn lại luôn nhớ đến dung nhan mỹ lệ động lòng người của nàng, chuyện này thật sự là mỉa mai nha! Trước đây hắn đối với nàng tràn ngập chán ghét, xa lánh còn không kịp, hiện tại ngược lại là nàng tìm mọi nơi trốn tránh hắn, xa lánh hắn.
Mắt thấy Đức An khắc khắc giờ giờ lúc nào cũng bên cạnh nàng, trong lòng không chịu nổi dâng lên một nỗi ghen tị mãnh liệt khó hiểu.
Tình cảm Đức An đối với Đông Ly hiểu nhiên là yêu, người sáng suốt nào cũng đều nhìn ra được, chỉ có nha đầu Đông Ly ngốc nghếch kia bản thân lại không phát hiện ra.
Hắn không thể không thừa nhận chính mình bắt đầu có chút lo lắng, hắn sợ hãi nếu nha đầu Đông Ly kia biết được tình yêu của Đức An đối với mình, bất chấp mọi việc mà đem lòng yêu thích Đức An, thấy dáng vẻ nàng chỉ cần nhìn thấy hắn là run sợ như sắp chết, hắn đoán chắc rằng, nàng tình nguyện lựa chọn Đức An cũng không nguyện làm tiểu thiếp của hắn!
Hắn đã hạ quyết tâm tận đáy lòng, chuyện hắn nạp nàng làm thiếp phải tiến hành nhanh chóng, phải sớm khiến nàng trở thành người của hắn. Tuy rằng hắn không muốn lấy nàng làm vợ, nhưng hắn muốn nàng, nàng nhất định phải là người của hắn!
Đức Tuyển đứng ở bên giường, từ trên phía cao nhìn chằm chằm xuống gương mặt Khương Đông Ly, kia là dung nhan giống như thanh liên tuyệt mỹ (hoa sen tinh khiết tuyệt mỹ) da thịt mịn màng cùng đôi lông mày uốn cong cong vút lên, còn có cái mũi thẳng thẳng và đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng… Nàng quả thật rất đẹp, đẹp hơn ngoài sự mong chờ của hắn, vượt qua sự hình dung mêu tả của Dận Kỳ hàng ngàn lần.
Bởi vì nàng cố ý tránh né hắn, hắn đành phải lén lút ban đêm đi đến khuê phòng của nàng, chỉ có lúc này hắn mới có thể buông thả mọi thứ, thưởng thức dung nhan xinh đẹp. Khuôn mặt diễm lệ kia của nàng thường xuyên hiện lên trong đầu của hắn, hằng ngày hằng đêm quấy nhiễu dòng suy nghĩ của hắn, làm cho hắn lần nào lần nấy cũng giống mấy tên dâm tặc hái hoa bên đường cứ phải trốn trong khuê phòng lén ngắm nhìn nàng.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì cơ chứ? Hắn đường đường là Đại bối lặc của Đa La Duệ vương phủ lại làm ra những hành động buồn cười thế này!
Vấn đề này hắn đã tự hỏi chính mình không dưới mấy trăm lần, mà đáp án tựa hồ cũng đã sớm có trong lòng của hắn rồi. Có lẽ là hắn đã mê muội vẻ đẹp của nàng, cũng như luyến thương cái khí chất ngây thơ quyến rũ trên người nàng, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã liền bị mê hoặc.
Đúng vậy, hắn quả thật muốn nàng, hơn nữa dục vọng muốn nàng lại nóng bỏng hắn không thể dập tắt được!
Nhận thức được điều đó khiến hắn chợt kinh hãi, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc liền bị hắn ném qua một bên.
Muốn nàng thì đã sao chứ? Nàng chính là nữ nhân của hắn, nhiều nhất cũng chỉ là tiểu thiếp của hắn! Hắn không thể cưới nàng làm vợ, để rồi cái tên thầy tưởng số thong manh (mắt mù) kia tiên đoán đúng!
Nghĩ đến đó, khoé môi đẹp của Đức Tuyển chậm rãi thoáng gợn lên nụ cười tà nịnh.
Nếu Đông Ly chắc chắn phải là nữ nhân của hắn, sao hắn không tận tình hưởng thụ niềm vui với nàng. Chuyện này với những lời ước đoán của tên thầy tướng số cũng không có gì mâu thuẫn, nàng cuối cùng chính là một trong những nữ nhân của hắn, mà không phải là thê tử duy nhất!
Hắn chậm rãi vươn tay, đẩy tóc qua hai bên trán nàng, khoé môi tự động gợn lên một nụ cười ôn nhu.
Tay hắn nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mày đen sẫm, đôi má đỏ bừng, đi vào đôi môi mọng đỏ, lưu luyến vuốt ve nhẹ nhàng.
Đột nhiên, Đức Tuyển kinh ngạc khi thấy bản thân mình sinh ra phản ứng mãnh liệt, hắn lại vì chính nữ tử mà hắn chán ghét thật sâu sắc này mà phát lửa dục tình bừng bừng.
Dường như càng lúc càng nóng, hắn nhanh chóng rút tay trở về, bình ổn con tim của mình đang đập kích cuồng.
Đức Tuyển nheo mắt lại, không hài lòng, đôi môi mím chặt lại, trong lòng chán nản không thôi. Hắn giận chính mình, càng giận cái kẻ đang ngủ say kia, cái gì cũng không biết, làm động lòng người ta.
Hắn rốt cuộc đã bị ma quỷ gì ám mà lòng lại vì nàng trở nên xúc động như thế? Xem ra, hắn nhất định mau chóng khiến nàng trở thành của hắn, có lẽ sau khi hắn có được nàng, những luồng sóng ái tình cứ như cơn thủy triều dồn dập, đánh vùi trái tim hắn sẽ mau chóng biến mất.
Đang lúc trầm tư thì Khương Đông Ly trở mình khẽ động đậy xoay lưng về phía hắn, còn phát ra âm thanh lẩm bẩm như trẻ em, nhất thời kéo lại sự chú ý của Đức Tuyển, hắn khó có thể kiềm chế nhìn về phía nàng.
Chỉ thấy Khương Đông Ly nghiêng người ngủ, mái tóc dài giống như một dãi lụa màu đen xổ tung ra trên đệm giường màu trắng, phát ra một nét quyến rũ phong tình.
Tầm mắt hắn nóng rực chậm chạp chuyển xuống dưới, này cái cổ trắng ngần như tuyết hiện ra trước mắt vì cái mền trên người nàng đã bị tuột xuống dưới tận thắt lưng, phong phanh một vạt áo mỏng manh mở quá nữa, làm lộ ra cái yếm nhỏ vàng nhạt, thân thể uyển chuyển như ẩn như hiện, rõ ràng là như khiêu khích sự tự chủ của Đức Tuyển.
Đáng giận! Tiểu yêu nữ này thật rất đáng giận mà!
Đức Tuyển nhịn không được thầm mắng trong lòng, rồi lại đến ngồi bên mép giường, lại một lần nữa vươn tay đụng chạm Khương Đông Ly, khi tay hắn vừa sờ tới làn da mỏng manh mượt mà như tơ của nàng thì trong lòng dâng mạnh lên một sự khoái cảm làm hắn chấn động, ngón tay cũng kìm lòng không đặng mà hơi hơi phát run.
Đột nhiên, trên giường có tiếng rên rỉ phát ra lần nữa, tiếp theo là hơi thở nằng nặng từ miệng, thì thào nói “An ca ca, Ly nhi không muốn gả cho Đại ca ca đâu… An ca ca, huynh giúp giúp Ly nhi được không…”
Đôi con ngươi đen bóng của Đức Tuyển lúc này đang ẩn chứa đầy dục tình bỗng phút chốc trở nên lạnh giá, đôi môi cánh hoa cương nghị mím lại thành đường thẳng.
Khá lắm Khương Đông Ly! Chẳng biết tốt xấu là gì, hắn đã chịu nhường bước, nạp nàng làm thiếp, nàng lại luôn miệng nói không cần, ngay cả trong mộng cũng muốn kháng cự hắn, miệng còn hô tên của nam nhân khác!
Hắn rất giận, hận không thể hung hăng lay tỉnh nàng dậy, dạy bảo cho nàng sự thật hiển nhiên, nàng chung quy nhất định trở thành người của hắn, muốn trốn không thoát mà tránh cũng không khỏi!
Giờ phút này trong lòng Đức Tuyển dâng lên một cảm giác điên loạn mãnh liệt như sóng triều, suy nghĩ của hắn trở nên rối loạn, giống như có một ngọn lửa từ bên trong hừng hực đốt cháy tâm can tình cảm của hắn, đe dọa thiêu huỷ cả lý trí của hắn, thiêu rụi tất cả mọi thứ… Kìm nén không được, hắn đã quên chính mình quyết tâm, đã quên luôn lời tiên đoán của lão thầy tướng, hắn cúi đầu xuống, ngang ngược phóng túng, cướp lấy đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng.
Người trên giường rõ ràng không tự chủ được, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lên, theo bản năng “ưm” một tiếng, nhưng vẫn không tự thức tỉnh trong giấc ngủ mơ.
Đức Tuyển thừa cơ hội đem lưỡi thăm dò hơi thở ngọt ngào mang mùi đàn hương từ miệng nàng, một nụ hôn đầy đam mê, mới nếm thử mà hương vị đã ngọt ngào, thực sự khiến hắn không thể rút ra, thầm nghĩ vĩnh viễn không muốn dừng lại.
Lưỡi hắn như vào chỗ không người, sục sạo toàn khuôn miệng nàng, hưởng thụ hơi thở mùi đàn hương thơm ngát, hắn phóng túng khiêu khích dây dưa cái lưỡi đinh hương của nàng, lần lữa nhấm nháp hơi thở ngọt thơm của nàng
Chỉ như vậy thì rốt cuộc cũng không thể thoả mãn, tay Đức Tuyển vội vàng vén chiếc áo mỏng bên ngoài của nàng qua 2 bên, kéo tuột cái yếm vàng nhạt của nàng xuống.
Thoáng chốc một thân thể trắng mịn như tuyết không chút tì vết, diễm lệ xinh đẹp hiện ra trước mắt hắn.
Hơi thở Đức Tuyển nhất thời trở nên khó nhọc, hai mắt như phát ra tia lửa nóng bỏng.
Trong lúc ngủ mơ, Khương Đông Ly loáng thoáng cảm giác được cả người bị luồng hơi nóng xa lạ đè lên, nhịp thở trở nên khó khăn gấp gáp, miệng của nàng hình như bị cái gì đó chặn lại, nàng càng lúc càng cảm nhận được nàng thật sự hết hơi, ra sức hít thở dồn dập, mà thân thể nàng cũng trở nên nặng nề, có một vật gì đó ấm áp đè chặt lên, khiến tim nàng đập không ngừng.
“Ah…” nàng khó chịu rên rỉ, theo bản năng lúc lắc đầu để tỉnh táo lại
Mắt nàng chớp liền mấy cái, rồi mở to mắt ra, đối diện là một đôi mắt cực kỳ quen thuộc, cũng là đôi mắt khiến nàng cực kỳ sợ hãi rung động
“A!” nàng kinh hô một tiếng, giật mình kinh ngạc khi nhìn thấy tên nam tử hung hãn hằng đêm xuất hiện trong mộng đang ở trước mắt.
Hắn tại sao lại ở trong phòng nàng, hơn nữa… còn ở trên người nàng?
Không phải, đây nhất định lại là mộng! Từ lúc hắn hồi phủ tới giờ, nàng cơ hồ mỗi ngày đều nằm mộng, hơn nữa lại luôn mơ thấy hắn.
Nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, tự nhủ chính mình là vẫn còn trong mộng, tựa như lúc trước mỗi lần như vậy, đợi một lát nữa mở mắt ra, hết thảy sẽ khôi phục lại bình thường. Vì thế, nàng chậm rãi mở mắt ra. Hả? Hắn vẫn còn kia… Chuyện này thật không phải là mộng a~.
Đức Tuyển biết nàng đã tỉnh, nhưng vẫn không muốn rời môi nàng, hắn mới bắt đầu nhấm nháp vị ngọt mê luyến kia, còn chưa đủ thoả mãn, giờ phút này muốn hắn dừng lại trăm triệu lần cũng không khả năng đó!
Đôi mắt trong suốt của Khương Đông Ly nhìn chằm chằm đối diện hắn, trong lòng tràn ngập nghi hoặc cùng kinh ngạc, tiếp theo nàng kinh hãi thấy một áp lực lớn dồn trên môi mình khiến bản thân càng thở gấp, bỗng nhiên nàng trừng mắt ngó hắn, dùng sức đẩy hắn ra.
“Ngươi…” nàng mới phát ra âm thanh thì liền bị đôi môi cường bạo của hắn ngăn chặn, nàng kinh hoảng đẩy nắm tay, đập mạnh vào trong ngực Đức Tuyển.
Đức Tuyển không vì vậy mà buông tha nàng, ngược lại càng khiến nụ hôn của hắn càng ngấu nghiến sâu hơn. Nàng tỉnh cũng tốt, hắn muốn nàng biết nàng là thuộc về hắn, đừng vọng tưởng tránh né hắn mà chạy tới nam nhân khác, cho dù là nam nhân kia là huynh đệ của hắn cũng không được!
Hắn mạnh mẽ chụp lấy hai tay đang phản kháng của nàng giữ chặt lại, sau đó tận tình hút lấy đôi môi đỏ mọng kia, đến khi cả hai người đều không thể thở nhanh thì hắn mới nuối tiếc rời ra, rồi lập tức lại chịu không nổi sự hấp dẫn dường như là công kích của cái cổ tuyết trắng ngần… Khương Đông Ly nhíu mày, khó chịu rên rĩ, trong lòng nàng hoảng sợ không hiểu vì cái gì mà hắn muốn ăn miệng nàng, lại cắn cổ nàng, mút ngực nàng khiến nàng vừa nhột vừa căng tức, nàng hơi hơi cúi đầu, lúc này mới phát hiện nữa trên người nàng giờ lại hoàn toàn trần trụi, mà bàn tay to của hắn lại ở ngay giữa bụng nàng… của nàng nơi đó… cho dù nàng có khờ dại tới mức nào cũng biết một nữ tử nhi gia không thể tuỳ tiện cùng người khác phái trần trụi ôm lấy nhau, huống chi còn để cho người ta vuốt ve sờ soạng nhầm mút thân thể của mình!
“Ngươi… Ngươi buông được không?” Nàng đáng thương khẩn cầu, nàng sốt ruột hoảng hốt đến độ nước mắt sắp trào ra, thanh âm cũng hơi chút nghẹn ngào.
Đức Tuyển căn bản mắt điếc tai ngơ, hắn hoàn toàn chìm vào da thịt mềm mại mê ly của nàng, lưỡi hắn di chuyển xuống bộ ngực sữa mềm mại, đói khát liếm láp.
Khương Đông Ly vừa vội lại sợ, rốt cuộc nhịn không được nước mắt bắt đầu rơi xuống nhẹ giọng khóc nức nở lên.
Giọng nàng nức nở rấm rứt khiến Đức Tuyển chú ý, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, cau mày nhìn về phía nàng, lại thấy nước mắt đang chảy xuống 2 gò má thì hắn có chút luống cuống.
“Đừng khóc!” Hắn cau mày nói, lấy thái độ thô lỗ che dấu sự hoảng hốt trong lòng
Khương Đông Ly nhanh chóng cắn chặt môi, không cho chính mình khóc thành tiếng. Nàng sợ hắn, hơn nữa sợ bộ dáng tức giận của hắn, vì hắn còn ở trên người, ép nàng tới khó thở, nàng muốn mở miệng nói cho hắn biết, lại chỉ có thể không ngừng thở gấp, miệng hết đóng lại mở mất một lúc lâu vẫn không phát ra được âm nào
Đức Tuyển nhíu mày nhìn nàng không tiếng động mà lệ lại cứ chảy xuống, điềm đạm đáng yêu vẻ mặt uỷ khuất, trong lòng hắn lại dâng lên một thứ tình cảm thương tiếc xen lẫn một chút không nỡ. Không nỡ? Thương tiếc?
Hắn đối với nàng vì sao lại có loại cảm xúc này? Khẳng định là nghĩ sai rồi, không riêng nàng, hắn đối với tất cả nữ nhân đều giống nhau, chưa từng thương tiếc bất kì ai.
“Ngươi muốn nói cái gì? “ Hắn tức giận nói, vẫn không tự chủ được vươn tay vì nàng lau đi nước mắt
Khương Đông Ly thở hổn hển một hơi, đáng thương nói: "Ngươi… Ngươi ép tới ta hết hơi!"
Đức Tuyển nhếch miệng cười tà khí, chậm rãi nâng thân thể lên, thuận tiện một phen ôm lấy nàng, khiến nàng tựa hẳn vào lòng hắn.
"A!" Khương Đông Ly kinh hô một tiếng, lập tức kéo lại phần y phục ngổn ngang trên giường che lại bộ ngực lõa lồ của mình.
"Ngươi… Ngươi tại sao có thể lén lút chạy vào phòng của ta?" Nàng trộm liếc hắn một cái, sợ hãi nói: "Ngạc nương nói… Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không thể… Không thể làm chuyện này đối với ta!"
Đức tuyển nhếch môi cười giễu cợt, đưa tay nâng người nàng lên, khiến nàng nhìn thẳng hắn.
"Nam nữ thụ thụ bất thân? Hừ! Vậy ngươi cùng Đức An cả ngày thân mật cùng một chỗ, nào là nắm tay, nào là nựng mặt nhau, thì phải nói là thế nào đây?" Hắn bình tĩnh mặt có chút tức giận hỏi.
Khương Đông Ly nhíu đôi mày thanh tú còn thành thật trả lời: "Chuyện này… Chuyện này không giống như vậy, An ca ca là ca ca của Ly nhi, huynh ấy và ta giống như huynh muội nha! Hoàn toàn khác với ngươi… Ngươi…” Nói đến đây, nàng ấp úng, mí mắt khẽ sụp xuống, không dám liếc mắt nhìn hắn một cái.
"Nói tiếp đi chứ!" Đức Tuyển lạnh lùng, ra lệnh. "Ta có chỗ nào không giống? Vì cái gì Đức An đụng chạm được ngươi, ta lại không thể được?"
Hừ! Hắn chính là vị hôn phu tương lai của nàng, nàng sắp là người của hắn, trừ hắn ra, so với hắn còn có ai đủ tư cách để gần gũi với nàng chứ? Vậy mà chỉ có mỗi điểm này thôi nàng ta còn chưa hiểu rõ.
"Ta…” Khương Đông Ly sợ hãi cắn cắn đôi môi cánh hoa hồng hồng, yếu ớt sợ hãi trả lời : "Ta và ngươi không quen, đối Ly nhi mà nói ngươi… chỉ là người lạ!"
"Người lạ?" Đức Tuyển cau mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà quái, "Hình như ngươi đã phạm sai lầm to rồi, ta nhớ vừa mới nãy, ta và ngươi lúc đó thân mật vô cùng, ngươi là của ta, thân thể của ngươi cũng chỉ có mình ta được quyền gần gũi, chúng ta lúc nãy tuyệt đối không phải là mối quan hệ giữa hai người xa lạ nha!"
Lời nói của hắn mơ hồ mang theo một luồng tà khí mạnh mẽ, ánh mắt đen tối quỷ dị thẳng không dời khỏi người nàng, cả người tản ra mùi vị của sự bá đạo hung hãn, Khương Đông Ly ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, trong lòng chợt như có cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng rùng mình, bộ dạng hắn lúc này quả là rất doạ người nha!
"Ta… Ta không gả cho ngươi được không?" Nàng cau mày vẻ mặt đau khổ, lí nhí hỏi.
Nàng biết trước đây mình và hắn đã có hôn ước, sau khi lớn lên sẽ chính thức được gả cho hắn, trở thành thê tử của hắn, ngày đó ngạc nương từng có nhắc qua với nàng, nhưng mà… nàng thật rất sợ hắn!
Từ trước đến bây giờ, thái độ hắn đối với nàng mang lại cho nàng một cảm giác sợ hãi sâu sắc, nhiều năm như vậy không gặp lại hắn, nàng từng cho là có lẽ mình không cần gả cho hắn nữa. Ai ngờ…haiz~
"Không thể!" Đức Tuyển rống lên một tiếng. “Ngươi không có quyền lựa chọn! Sớm biết như thế, ngươi lúc trước không nên tiếp tục ở lại trong vương phủ, hiện tại muốn chạy trốn, đã không còn kịp rồi!" Hắn ghé sát mặt vào nàng, tà ác nói nhỏ.
Khương Đông Ly nhìn hắn, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tà khí, cả người nàng lại run lên, trong lòng lại hoảng lại sợ, nức nở nho nhỏ: "Không muốn… Ta không muốn làm thê tử của ngươi đâu!"
Đức Tuyển tức giận, nhào đến hôn ngấu nghiến đôi môi của nàng, chặn lời cự tuyệt nàng nói ra, sau một lúc lâu, hắn mới buông ra, "Ngươi nhất định trở thành người của ta, cả đời đều phải ở bên cạnh ta…” Hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh gian trá quỷ quái: "Nhưng mà sẽ như mong muốn của ngươi, ngươi không thể trở thành thê tử của ta, ngươi chỉ là tiểu thiếp của ta!"
Tiểu thiếp? Khương Đông Ly bắt đầu cảm thấy choáng váng. Từ nhỏ, ngạc nương không hề nói qua cho nàng biết tiểu thiếp là cái gì.
"Tiểu thiếp là làm cái gì?" Nàng khó hiểu hỏi. Nàng mặc dù không phải là nữ nhi được Đa La Duệ quận vương cùng phúc tấn sinh ra, nhưng từ năm đó đến giờ được nuôi dưỡng, che chở, yêu thương hết mực, cũng bởi vì được bảo bọc quá tốt thế nên tâm tính đơn thuần lại khờ dại, đối với chuyện nam nữ vẫn có nhiều điều mơ hồ không hiểu.
Đức Tuyển tự dưng ngẩn ra, khóe môi hơi nhếch lên, xem ra tâm tư của nàng vẫn thuần khiết như giấy trắng, ngay cả tiểu thiếp là cái gì cũng không biết!
“Tiểu thiếp và thê tử giống nhau ở một điểm là đều phải hầu hạ nam nhân duy nhất của các nàng, nhưng thê tử là người có quyền hành, có địa vị chính thức, tiểu thiếp cũng tương tự như thế nhưng có cũng được không cũng chẳng sao, địa vị hoàn toàn thấp kém.” Hắn nhíu mày, từng câu từng lời đều thâm sâu khó hiểu.
Khương Đông Ly giật mình lặng đi trong chốc lát, cố gắng tiêu hoá ý tứ của hắn, sau một lúc lâu, nàng khổ sở nghiêm mặt nói: “Chẳng phải hai thứ đó cũng giống nhau sao! Ta không muốn đâu! Ta không muốn làm vợ của ngươi, cũng không muốn làm thiếp của ngươi!"
"Như vậy ngươi nên chuẩn bị sẵn tâm lý, không làm thiếp của ta, ngươi tất yếu phải rời khỏi Đa La Duệ vương phủ, trở lại cuộc đời của một đứa trẻ mồ côi, không bao giờ gặp lại những người ngươi yêu thương nhất nữa – chẳng hạn như A mã cùng ngạc nương của ta, còn có cả An ca ca yêu quý của ngươi!" Hắn cố ý doạ nạt, uy hiếp nàng.
"Ta…" Gương mặt xinh đẹp của Đông Ly lộ ra vẻ nghi ngờ băn khoăn. Nàng lớn lên ở Đa La Duệ vương phủ, sớm xem Đa La Duệ quận vương và Lan phúc tấn như cha mẹ sinh ra mình mà đối đãi, cũng như đối xử với Đức An như ca ca ruột thịt, cảm tình đó vô cùng sâu sắc, hiện giờ ép nàng rời khỏi bọn họ, nàng làm sao bỏ được?
Hơn nữa rời Đa La duệ vương phủ, nàng có thể đi nơi nào đây? Cậu ruột Cung hoàng thân vốn dĩ không thân thiết, qua nhiều năm như vậy, nàng cũng hiếm khi thấy ông ta, đối với nàng mà nói, Đa La Duệ quận vương, Lan phúc tấn cùng Đức An, còn có Tinh nhi cùng Tần má má, thậm chí là toàn bộ gia nhân trong vương phủ, bọn họ mới là người thân của nàng, nàng không nghĩ cũng không nguyện ý cách biệt với bọn họ.
"Ngươi… Ta làm của ngươi tiểu thiếp là được, ngươi đừng ép ta rời đi được không?" Đôi mắt Đông Ly đã ngân ngấn nước, rụt rè ngẩng đầu khẩn cầu Đức Tuyển, cái mũi thon thon xinh xắn cũng ửng hồng sụt sịt.
Nhìn thấy đôi mắt sũng nước kia, trong lòng Đức Tuyển chợt thoáng lên một nỗi đau xót thương tiếc.
Nàng điềm đạm đáng yêu, mỹ lệ, khoan dung là thế, đã vậy còn khờ dại ngốc nghếch đến nỗi khiến hắn phải động tâm, trước giờ, hắn chưa từng đối với bất kì ai dịu dàng thương tiếc, tim hắn cũng chưa từng nhói từng hồi đau đớn thế này. Hắn dường như không thể kiếm ra được bất kì từ ngữ nào để an ủi nàng, chỉ đành đưa tay kéo nàng đang nghẹn ngào nức nở dựa vào bờ vai mình.
"Ta sẽ không đuổi ngươi khỏi Đa La Duệ vương phủ, miễn là ngươi ngoan ngoãn làm tiểu thiếp của ta, suốt đời phải ở bên cạnh ta!” Đức Tuyển hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói. Ý thức không chế ngự được thứ tình cảm mà trái tim đang lên tiếng, hắn cảm thấy thật chán nản và bất mãn với chính bản thân mình.
Đáng chết! Hắn tư mắng thầm. Tuy rằng nàng thật sự rất hấp dẫn, nhưng hắn không thích cảm giác mất đi khả năng kiểm soát cơ thể chính mình, trong lòng hắn có thể bị rung động bởi nàng nhưng tuyệt đối không thể nàng nắm được yếu điểm đó, để nàng thấu hiểu hết mọi tâm tình hỉ nộ ái ố của hắn!
Thấy Khương Đông Ly ôn hoà, thuần hậu gật đầu, sau đó im lặng dựa vào trong lòng hắn, hắn không kiềm lòng được, đành ôm chặt lấy nàng.
"Nhớ kỹ ngươi đã đáp ứng ta, đừng để cho ta lại nghe thấy chuyện ngươi không muốn làm thiếp nữa, biết không?" Hắn bắt buộc bản thân phải cứng rắn, lên tiếng nhắc nhở nàng lần nữa.
Nhìn thấy nàng cúi đầu ủ rũ, miệng méo xệch nhăn nhó như một tiểu tức phụ chịu ủy khuất, miệng hắn thoáng hiện một nụ cười tà quái, hắn thầm thì bên tai nàng hỏi, “Ngươi có phải thật sự rất sợ ta không?” (*tiểu tức phụ: con dâu nhỏ)
Khương Đông Ly cũng không ngẩng đầu lên nhưng gật đầu liên tục, rấm rức hỏi: "Bây giờ… Ta có thể ngủ không?"
Nàng thẳng thắn hỏi làm cho Đức Tuyển bật ra một tràng cười thoải mái, nàng thật sự là đơn thuần đáng yêu, nhưng cũng cực kỳ thú vị.
"Để cho ngươi quen dần với sự tồn tại của ta, cho đến khi ta chính thức nạp ngươi làm thiếp thì trong mấy ngày sắp tới, mỗi đêm ta đều sẽ đến phòng ngươi, cùng ngươi “chung sống” một lát” Hắn nhếch môi cười gian trá, từng câu từng chữ khẽ thì thào lẩm bẩm rót vào tai nàng.
Khương Đông Ly ngây ngốc, đôi mắt trong suốt mở to chăm chú nhìn hắn dò xét, sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng mở miệng phản đối: "Chuyện này không tốt lắm đâu, nếu lỡ để người khác biết…"
"Không ai biết được đâu!" Đức Tuyển ngang ngược cắt đứt lời của nàng. "Chuyện này trừ ngươi cùng ta, không thể cho những người khác biết, đây là chuyện giữa ta và ngươi, còn người khác không quan hệ, ngươi hiểu chưa?"
Khương Đông Ly khẽ co rút bờ vai mảnh khảnh, lại một lần nữa chỉ đành cam chịu gật đầu.
Nhận được câu trả lời, hắn vừa lòng cười khẽ hài lòng, sau đó hắn nới lỏng vòng tay, kéo chiếc áo ngoài của nàng lên, một lần nữa giúp nàng thắt nút buộc lại cái yếm.
Khương Đông Ly nhất thời giật mình ngạc nhiên không thốt lên được lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng lên, giống như một vầng hào quang khi mặt trời lặn, cả đầu đều cúi xuống cực thấp, cằm đã muốn đụng xuống tới ngực
Nàng rất muốn đoạt lấy của nàng cái yếm để chính mình mặc vào, nhưng nàng sợ hắn, đành phải ngoan ngoãn để cho hắn thay nàng mặc vào cái yếm, khoác lại áo ngoài.
Đức Tuyển nhìn gương mặt nàng hồng cả lên thì bật cười, không dám động mạnh vào thân hình tuyệt mĩ kia, trong lòng dấy lên một cảm giác thỏa mãn.
Nàng thật sự rất sợ hắn, việc này trước đây khiến hắn có chút hờn giận, chỉ hiện tại hắn không hề chú ý nữa. Đối với việc nàng sợ hắn mà nói chính là ưu điểm, ít nhất nàng sẽ không làm trái mệnh lệnh của hắn, chỉ biết ngoan ngoãn thuận theo hắn, hắn có thể cư xử theo kiểu ta cần thì ta cứ lấy.
Hắn đem nàng tới đầu giường, sau đó lấy mền phủ lên cho, đặc biệt thì thào nhỏ nhẹ: "Ngoan ngoan ngủ đi, đêm mai ta sẽ trở lại thăm ngươi."
Dứt lời, hắn triền miên lần nữa hôn lên môi nàng, sau đó mới xoay người rời khỏi phòng.
Hắn đi rồi, Khương Đông Ly ngồi bật dậy hoảng hốt, nhịp đập của tim lúc này mới dần dần ổn định lại.
Nàng không hiểu vì cái gì mà mỗi lần vừa thấy Đức Tuyển, tim nàng đập loạn xạ, giống như cảm giác sắp hết hơi? Nàng và An ca ca ở cùng một chỗ thì cũng không có loại phản ứng dị thường này nha!
Nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt của nàng cũng càng ngày càng sụp xuống, trải qua một phen bị Đức Tuyển gây sức ép vừa rồi, nàng rất nhanh rơi vào mộng đẹp, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên dĩ nhiên là khuôn mặt tà mị cùng cuồng ngạo tuấn dật của Đức Tuyển…
Bóng nước long lanh, hàng liễu xanh yểu điệu rũ xuống hồ sen thơm ngát, từng làn sóng nhỏ gợn nhấp nhô lăn lăn.
Bên trong ngôi đình nhỏ ở hoa viên, Khương Đông Ly hai tay chống đầu, ngơ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hư vô, trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát mếu máo, tiếp theo lại thở dài ngao ngán.
Tinh nhi ở một bên nhìn cả buổi, nhịn không được hỏi: "Cách cách, người có tâm sự sao? Chuyện gì khiến người phải phiền lòng như vậy? Nếu người không ngại thì nói ra nghe một chút."
Khương Đông Ly liếc mắt nhìn Tinh nhi một cái, không nói cái gì hết, sau đó lại thở dài một hơi, nàng thật là khó nói nên lời! Đã liên tiếp vài ngày, Đức Tuyển đại ca quả nhiên hàng đêm đến thăm khuê phòng của nàng. Mỗi khi nàng đang ở giữa mộng đẹp, hắn liền giống quỷ ma dường như đột nhiên xuất hiện, ngoan cố quấy nhiễu lay tỉnh nàng cho bằng được, sau đó tiến hành “dạy dỗ” nàng liên tiếp bằng những hành vi khiến nàng vừa sợ lại vừa thẹn.
Nàng không hiểu hắn vì cái gì luôn thích ăn miệng nàng, liếm cổ nàng, ôm nàng lại cắn lại cắn , hắn đói lắm sao? Nhưng mà nàng lại không phải đồ ăn nha, nếu cần thì hắn phải nên nói với Tần má má làm thêm cho hắn mấy món ăn khuya chứ, không cần phải tìm đến gây phiền toái cho nàng a, hại nàng cơ hồ mỗi đêm đều ngủ không an ổn, quầng thâm dưới mắt có lẽ đã bắt đầu xuất hiện mờ nhạt rồi.
Nàng đối với chuyện tình nam nữ, sở dĩ đơn thuần không hiểu biết là do Lan Phúc tấn đối với nàng quá là bảo vệ, có lẽ phải nói là cả Đa La Duệ vương phủ trên dưới mọi người đối với nàng quá mức sủng ái, quả thực coi như nàng chỉ là đứa trẻ nít không hiểu chuyện đời!
"Cách cách, người có chuyện gì cần nói thì nói đi! Người cứ luôn thở dài não nề như vậy, nếu để cho phúc tấn cùng nhị bối lặc thấy được, Tinh nhi chắc chắn sẽ bị la mắng một phen!"
Tinh nhi thấy Khương Đông Ly vẫn còn ngây ngô không nói, nóng vội định mở miệng lần nữa.
"Ta không sao!" Khương Đông Ly cuối cùng cũng đáp lại một tiếng, miễn cưỡng hướng về Tinh nhi khoát tay tỏ ý không sao, sau đó liền trở về lại bộ dáng ngây ngốc ban đầu.
Tinh nhi thấy thế, không thể không buồn cho Đông Ly. Nếu nàng đoán đúng, cách cách có thể là vì chuyện Đức Tuyển đại bối lặc ép buộc nạp nàng làm thiếp mà sinh ra rầu rĩ không vui, buồn bực đau lòng.
Chuyện này trong phủ từ trên xuống dưới mọi người đã biết, mọi người đều vì Đông Ly cách cách tiếc hận. Tiểu mỹ nhân như vậy mà chỉ có thể làm thị thiếp! Huống chi là năm đó nàng lại là cô dâu xung hỷ cứu mạng Đức Tuyển bối lặc gia! Tuy rằng nàng đã phải thay thế người khác, nhưng cũng đã được chính thức rước vào cửa nha.
Ai! Người ta nói “thiên ghét hồng nhan”, một chút cũng không sai! Trong lòng Tinh nhi không ngừng thương tiếc. Đông Ly cách cách ngoài diện mạo tuyệt mỹ, tính khí cũng thiện lương hồn nhiên, trong phủ từ trên xuống dưới không có một người nào, không có một vật nào không yêu thích nàng. Chỉ có mỗi Đức Tuyển bối lặc gia có lẽ bị mù mắt rồi nên mới không động lòng, vô cùng thờ ơ, còn tuyên bố ép buộc cách cách làm thiếp của hắn, thật là làm tổn thương tình cảm của cách cách quá mà!
"Cách cách, người không phải bởi vì sắp trở thành tiểu thiếp của Đức Tuyển bối lặc gia mà buồn phiền chứ?" Tinh nhi hỏi với giọng đầy thông cảm.
Khương Đông Ly cau mày gật gật đầu.
"Thật không biết Đức Tuyển bối lặc gia suy nghĩ cái gì, lấy dung nhan tuyệt mĩ cùng với địa vị của người hiện nay trong phủ, thì làm chánh thất thê tử của Đức Tuyển bối lặc gia cũng không phải là trèo cao nha!” Tinh nhi nhịn không được bênh vực kẻ yếu.
Ai ngờ Khương Đông Ly lại miễn cưỡng liếc nàng một cái, không hứng thú nói: "Ta không hề nghĩ sẽ phải làm thê tử của hắn, cũng không muốn làm thiếp của hắn! Ta chỉ nghĩ vĩnh viễn sẽ ở lại trong vương phủ, sống cùng a mã và ngạc nương."
Tinh nhi vừa nghe, che miệng khẽ cười nói: "Cách cách người thật khờ, là con gái thì chung quy ai cũng đều phải lập gia đình, huống chi Đức Tuyển bối lặc gia tuấn tú lịch sự, có bao nhiêu nữ nhân tranh nhau muốn gả cho hắn, người hiện tại có cơ hội, nhưng lại muốn từ chối!"
Khương Đông Ly không nghĩ như vậy, liền phản đối, "Nếu hắn giống An ca ca, tao nhã hiền lành, như vậy ta sẽ thích hắn, nhưng mà hắn… Hắn thoạt nhìn rất hung ác, ta sợ hắn, trốn hắn còn không kịp, sao lại muốn làm thê tử của hắn hoặc thiếp hắn chứ!"
"Nói cũng đúng." Tinh nhi thấu hiểu gật đầu. "Đức Tuyển đại bối lặc tuy rằng anh tuấn, nhưng vẻ mặt luôn lạnh như băng, lại nghiêm túc như vậy, không giống nhị bối lặc bình dị gần gũi…"
"Các ngươi đang nói xấu gì ta đấy?" Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên từ phía sau các nàng, cắt đứt lời nói của Tinh nhi.
Khương Đông Ly xoay người lại nhìn, vừa thấy là Đức An, nàng lập tức nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn trên đôi má hồng hồng mà mấy ngày gần đây không thấy được, nàng làm nũng chạy tới bên cạnh hắn, hai tay nhanh nắm lấy tay áo hắn.
"An ca ca, tại sao mấy ngày nay không thấy huynh hả?" Nàng bĩu môi hỏi.
Đức An vươn tay, nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Đông Ly, "Mấy ngày nay ta bận bịu giúp A mã xử lý một số chuyện, cho nên không rảnh cùng chơi với muội. Muội có chuyện gì gấp cần tìm ta sao?”
"Muội có chuyện muốn tâm sự với huynh!" Khương Đông Ly lôi kéo hắn ngồi xuống nơi ghế đá, vẻ mặt rầu rĩ không vui nói.
Đức An thấy thế, nhất thời tái mặt lo lắn không biết nàng vì chuyện gì phiền lòng, khuôn mặt tuấn tú không khỏi buồn bã, mấy ngày nay hắn cũng vì một việc mà tâm trạng luôn buồn bực không vui.
Mắt thấy ngày đại ca chính thức nạp Đông Ly làm thiếp càng tới gần, tim của hắn cũng đau nhói từng cơn như bị giày xéo, hắn chỉ có thể nhờ mấy chuyện bận rộn làm mình kiệt sức, quên mất đau đớn.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn là nhịn không được, hắn không thể không gặp Đông Ly.
Hắn nghĩ thừa dịp còn vài ngày cuối cùng, muốn gặp gỡ Đông Ly nhiều thêm một chút, cùng nàng dạo chơi hoa viên, ngắm hoa, tâm sự, dù sao qua vài ngày nữa, khi nàng thành tiểu thiếp của đại ca, hắn sẽ không còn cớ hay cơ hội nào để nhìn nàng, cùng nàng dạo chơi nữa.
"Tinh nhi, ngươi lui xuống trước đi! Cách cách ở đây đã có ta rồi." Hắn phất tay bảo Tinh nhi lui, giờ phút này hắn thầm mong chỉ muốn cùng người mình yêu mến đơn độc ở chung một chỗ.
Tinh nhi đi rồi, Khương Đông Ly trợn to mắt, khẩn trương nhìn đông nhìn tây, thấy bốn bề vắng lặng, nàng lúc này mới bình thản mà hướng mắt nàng về An ca ca chuẩn bị trút bầu tâm sự.
"An ca ca, muội có thể không làm tiểu thiếp của đại ca hay không?" Nàng đáng thương dò hỏi Đức An, giọng nói nhỏ nhẻ, dường như sợ bị người khác nghe thấy.
Trên mặt Đức An thoáng xuất hiện một nụ cười khổ, chẳng phải hắn cũng hy vọng được như thế sao? Đại ca mặc dù không muốn lấy Đông Ly làm vợ, nhưng cũng khăng khăng nạp nàng làm thiếp, nguyện vọng của hắn cùng chung sống với Đông Ly chỉ sợ là không thể đạt tới.
"Ly nhi, vì tốt cho muội nên tốt hơn muội vẫn là đi theo đại ca, tuy rằng muội chỉ là một tiểu thiếp nho nhỏ, nhưng chỉ cần muội chăm chỉ nấu nướng nhiều món ngon lạ, khiến đại ca vui lòng, có lẽ đại ca sẽ thay đổi chủ ý, lập muội trở thành thiếu phúc tấn của hắn." Đức An đau lòng, miễn cưỡng mỉm cười an ủi nàng.
Khương Đông Ly nghe thấy vậy, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, hờn giận nói, “Muội không thèm làm thê tử của hắn. Bộ dáng của hắn lúc nào cũng hung hăng, lúc nào cũng khi dễ muội.”
Lòng Đức An đau buốt, đành vỗ vỗ của bàn tay nhỏ bé của nàng, "Sẽ không đâu, đại ca chỉ là khá nghiêm túc mà thôi, huynh ấy sẽ không ức hiếp muội đâu!"
"An ca ca, nữ hài tử sau khi lớn lên, là phải nhất định lập gia đình hay không? Không thể không như vậy được sao?" Khương Đông Ly đột nhiên hỏi không đầu không đuôi.
Đức An bật cười lớn tiếng, trìu mến nói: "Tất nhiên là phải như vậy rồi! Nữ hài tử sau khi lớn lên chung quy phải lập gia đình, nếu không lập gia đình sẽ bị người khác cười chê giễu cợt."
Khương Đông Ly chợt co rút hai bả vai, đầu hơi cúi xuống, nặng nề thở dài một hơi, sau đó chậm rãi quay đầu về phía Đức An, ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu.
"Làm sao vậy? Sao lại nhìn huynh đăm chiêu thế?" Đức An cười hỏi.
"Ai!" Khương Đông Ly lại thở dài một hơi. "Không có gì, muội chỉ nghĩ… tại sao người muội phải lấy không phải là huynh mà là Đức Tuyển đại ca? Muội tình nguyện gả cho An ca ca, cũng không muốn gả cho hắn!"
Đức An nghe vậy trong lòng vui sướng phát điên.
Nhưng mà, ở phía sau đình, dưới tàng cây liễu có một thân ảnh to khỏe cao ngất đang rùng mình, phụt ra một tiếng gầm lạnh lùng cùng ánh mắt nghiêm nghị, cả người mơ hồ tản ra một luồng khí nóng bừng tức giận.
"Muội sao lại nghĩ như vậy chứ?" Thanh âm của Đức An có phần hơi run run. Chỉ cần nàng trong lòng nghĩ đến hắn như hắn nghĩ đến nàng, như vậy hắn sẽ cố lấy dũng khí, liều lĩnh đoạt lại nàng.
"Bởi vì An ca ca luôn tốt nhất với muội, hiểu rõ muội nhất, giống như ca ca ruột thịt của muội vậy!" Khương Đông Ly khờ dại trả lời.
Ở trong lòng của nàng, nàng đối Đức An như là huynh muội thân tình, không có đến nữa điểm giống tình yêu nam nữ, chẳng qua là nàng không phân biệt được hai dạng tình cảm này rất khác nhau.
"Thật chỉ là như vậy thôi sao?" Đức An hỏi lại, trong lòng cười khổ, có phần hơi thất vọng.
"Dạ!" Khương Đông Ly ngọt ngào cười, nghiêng người qua, dùng một đôi tay nhỏ bé ôm chầm lấy vai Đức An, đem cái trán để trên cánh tay hắn, nũng nịu nói: "Đương nhiên là như thế này rồi! Ngoại trừ A mã và ngạc nương ra, người làm Ly nhi vui nhất chính là An ca ca!"
Đức An nở nụ cười vừa vui mừng vừa cay đắng, đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm đen bóng của nàng. Thì thôi vậy! Nếu không thể nào làm nam nhân của nàng, có thể làm ca ca của nàng cũng tốt, ít nhất có thể mỗi ngày vẫn được gặp nàng. Biết được bản thân mình ở trong tim nàng cũng có vị trí dù nhỏ nhoi, hắn cũng đủ thỏa mãn rồi, nhưng… Vì sao trong lòng vẫn như rất đau vẫn rất chua xót?
Không muốn nghĩ nhiều, hắn vươn tay ra, ôm chặt Đông Ly, những ngày mà còn có thể ôm lấy nàng như thế này thì đã không còn nhiều nữa, hắn chỉ có thể nắm chắc thời khắc này, cho đến khi hắn nhất định phải buông tay!
Thấy màn tình cảm này, ở bên ngoài đình, dưới tàng cây liễu thoáng hiện thân ảnh cao lớn, hai tay nắm chặt thành quyền, chứa đầy tức giận mắt đen hơi hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn ngắm hai con người đang ôm nhau bên trong ngôi đình, khóe môi hắn gợi lên một nụ cười lãnh khốc ma quái…