Lúc đại phu bôi thuốc, Giang Tiểu Lâu đau đến cả người co giật, thân thể rung động dữ dội theo nhịp hô hấp.
Đại phu run rẩy trong lòng, đang muốn xoay người đi giặt sạch cái khăn tẩm thuốc, nhưng không ngờ 1 bàn tay đẫm máu đã tóm chặt lấy tay của hắn, đại phu gần như nhảy dựng lên: “Ngươi…ngươi…ngươi muốn làm gì?”
Giang Tiểu Lâu không nói tiếng nào nhìn hắn, tóc dài đen kịt từ vai tán loạn phủ xuống, cả khuôn mặt bởi vì mất máu quá độ mà trắng xám đến không còn chút hồng hào, nàng nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy người đưa ta đến, là người thế nào?”
Đại phu yên lặng 1 hồi, mãi đến khi cánh tay đang nắm tay hắn run rẩy mãnh liệt, hắn mới trả lời: “Ta cũng không biết, bọn họ chỉ để lại bạc rồi bỏ đi! Ngươi nằm yên đi, phải cố gắng dưỡng thương!” Vừa nói chuyện, hắn vừa lầm bầm, “vết thương nặng như thế, lại còn có thể sống sót, đúng là kỳ tích.”
Giang Tiểu Lâu không nói gì, nàng có thể bò ra ngoài, là bởi vì nàng không thể chết, nàng nhất định phải sống.
Theo bản năng nuốt nuốt cổ họng khô khốc, đại phu nhẹ nhàng cẩn thận từng chút một thoa thuốc cho Giang Tiểu Lâu.
Thuốc vừa chạm vào vết thương, đau đớn kịch liệt làm cho nàng hít thở không thông, đôi mắt lập tức tràn đầy nước, bộ dạng như muốn khóc lại không khóc được.
Đây hoàn toàn là phản ứng bản năng của con người, hiển nhiên cũng không phải là Giang Tiểu Lâu cố ý. Lão đại phu sống đã 70 năm, chưa từng thấy có đôi mắt nào sống động đẹp đẽ như vậy, không khỏi run rẩy trái tim, những lời nói muốn phát ra đều ngưng lại trong cổ họng, bận rộn làm việc không nhìn nàng nữa. Sau khi thoa thuốc, đại phu lập tức nói: “Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, người đã cứu ngươi nói qua mấy ngày nữa sẽ đến thăm.”
Giang Tiểu Lâu muốn gật đầu, nhưng bởi vì cả người đang đau đớn như bị xé rách nên không thể động đây, nàng chỉ có thể mở to mắt, đại phu liền lôi kéo dược đồng đang choáng váng kia vào phòng trong.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ông trời không để nàng chết, nàng phải tìm đủ mọi cách để sống; những kẻ kia không coi nàng là người, nàng nhất định phải làm người đứng trên người khác.
Giang Tiểu Lâu bị thương rất nặng, liên tiếp 10 ngày thuốc men không ngừng, sốt cao không hạ. Nhưng dù tình hình ác liệt thế nào, nàng vẫn luôn có bộ dạng yên tĩnh như cũ, ngay cả 1 tiếng oán hận cũng không có, càng khiến người ta cảm thấy nàng vô cùng khác biệt với tất cả mọi người.
Có lẽ sức sống ngoan cường của nàng ngay cả Diêm Vương cũng không bằng, nên đến ngày thứ 11, rốt cuộc cơn sốt đã hạ.
Vương đại phu hành nghề y nhiều năm, chưa từng gặp bệnh nhân ngoan cường như Giang Tiểu Lâu, vừa hạ sốt đã bắt đầu nói chuyện, 2 ngày là có thể ngồi dậy trên giường, 5 ngày đã tập tễnh bước đi, tuy rằng toàn thân đều là vết thương, có vết bị roi quất có vết là bị phỏng, hầu như không còn được 1 nơi lành lặn,nhưng thần tình lại vô cùng ung dung tự nhiên, dường như không biết đau đớn là gì.
Chuyện này…như vậy cũng còn là người sao? Vương đại phu nghi ngờ nhìn chằm chằm động tác của Giang Tiểu Lâu, lắc lắc đầu.
Giang Tiểu Lâu đang chờ, chờ ân nhân cứu mạng của nàng đến.
Người hại nàng, nàng muốn báo thù. Người cứu nàng, nàng muốn báo ân.
Chỉ tiếc chờ suốt 1 tháng, Giang Tiểu Lâu không chờ được Tạ Liên Thành, trái lại chờ được bà chủ Kim Ngọc của Quốc Sắc Thiên Hương lầu.
Quốc Sắc Thiên Hương lầu là thanh lâu cao cấp duy nhất của Đại Chu, mà Kim Ngọc chính là kẻ cầm đầu bức bách Giang Tiểu Lâu bán thân, cũng là người ra lệnh đánh đập nàng. Theo lý mà nói, kẻ thù gặp mặt dĩ nhiên phải căm hận, nhưng Kim Ngọc vừa nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đã nước mắt tuôn rơi: “Hảo muội muội của ta, sao lại bị thương đến thế này!”
Hồi Xuân đường mỗi ngày đều có nhiều bệnh nhân lui tới, đông người nhiều chuyện, rất dễ dàng mang tin tức tiệm thuốc đang thu nhận 1 mỹ nhân bị trọng thương lan truyền ra ngoài, càng không cần nói đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu là một cái mỏ vàng, muốn biết Giang Tiểu Lâu đang ở đâu là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên Kim Ngọc lập tức đuổi đến. Tuy năm nay nàng đã gần 30, nhưng dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, cộng thêm tư thái phong lưu, cười như gió xuân, tự nhiên rất có phong tình.
Vương đại phu bất an liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, miệng giật giật dường như muốn nói cái gì, nhưng thấy gương mặt cười khanh khách của Kim Ngọc, chung quy vẫn nhịn xuống. Quốc Sắc Thiên Hương lầu tuyệt đối không phải là nơi bình thường, sau lưng Kim Ngọc có rất nhiều quan to quý nhân làm chỗ dựa, ai dám đối đầu với nàng ta chứ?
Giang Tiểu Lâu nhìn kỹ Kim Ngọc, không nói 1 lời, trên mặt không thể hiện 1 chút biểu tình.
Kim Ngọc không để ý lắm, trái lại cười hỏi đại phu: “Bệnh của nàng đã chữa xong chưa?”
Đại phu tằng hắng 1 cái: “Vốn là nàng bị thương rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, tim, phổi, gan, tỳ, thận nơi nào cũng bị thương, gần như là phải chết, cũng may nàng là người kiên cường, mạnh mẽ chống đỡ, chỉ cần sau này cố gắng dưỡng thương, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Kim Ngọc không để ý những lời này lắm, nàng chỉ cần biết hiện tại Giang Tiểu Lâu không chết là tốt rồi, còn chuyện có để lại di chứng hay không cũng không quan trọng. Kim Ngọc cười quyến rũ: “Đã như vậy, hôm nay ta sẽ mang Tiểu Lâu về.”
Đại phu lấy làm kinh hãi: “Chuyện này…sợ là không thích hợp, ta cũng được người khác ủy thác chăm sóc bệnh nhân, người tùy tiện đem người đi như thế, ta làm sao ăn nói với người ta!”
Cái miệng như cánh hoa đào của Kim Ngọc liếng thoắng: “Vương đại phu, Tiểu Lâu là người của Quốc Sắc Thiên Hương lầu chúng ta, nhạc tịch(*) của nàng còn đó, dù sao cũng không thể ở lại đây được.”
*nhạc tịch: hộ tịch là kỹ nữ
Đại phu còn muốn nói, đột nhiên nghe thấy 1 âm thanh nhẹ nhàng: “Vương đại phu, đa tạ ông đã cứu ta, ta cũng nên trở về rồi.”
Lời này của Giang Tiểu Lâu nói ra, ngay cả Kim Ngọc cũng kinh ngạc nhìn nàng. Lúc mới vào cửa, tính tình Giang Tiểu Lâu quật cường, mềm không được cứng không xong, vốn Kim Ngọc có thể sai người cường bạo, chỉ tiếc nha đầu này còn trong trắng, nếu cường bạo thì sẽ không đáng giá nữa, nên mới dùng hết mọi cách hành hạ tra tấn đến gần chết, nhưng mà nàng đúng là kẻ cứng đầu, bất kể đánh đập thế nào cũng không khuất phục, Kim Ngọc mới nổi giận sai người đánh chết rồi ném thẳng vào bãi tha ma, nhưng không ngờ người này lại có thể sống sót.
Nếu nói Giang Tiểu Lâu vẫn là tấm thân trong trắng, có thể sẽ không ai tin, nhưng sự thật là vậy. Tần Tư đối với nàng chỉ là đầu cơ kiếm lợi, Tử y hầu xem thường nàng, Bùi Tuyên càng luôn đề phòng nàng, cứ thế đến hôm nay nàng vẫn còn là thanh bạch, cho nên Kim Ngọc mới muốn dựa vào chuyện này mà nâng giá nàng lên.
Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng, mỗi nữ tử trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu đều có ghi chép, giấy bán thân của nàng ở trong tay Kim Ngọc, nàng nếu như chết rồi thì thôi, nếu là còn sống, cả đời cũng đừng hòng thoát khỏi nhạc tịch.
Con ngươi của Kim Ngọc xoay vòng 1 cái, trong vẻ phong tình có lẫn ba phần kinh ngạc, làm sao 1 người cứng đầu như vậy lại đột nhiên thay đổi tính tình, trở nên dễ nói chuyện như vậy, nàng còn tưởng rằng phải động tay động chân một phen, nhưng không ngờ Giang Tiểu Lâu lập tức mở miệng đáp ứng, sẽ nào người chết qua một lần sẽ biến thành thông minh như vậy?
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, đôi mắt dịu dàng như sóng nước: “Kim Ngọc tỷ, chúng ta đi thôi.
Đại phu nhìn Giang Tiểu Lâu đi theo Kim Ngọc dĩ nhiên là rất sốt ruột, theo bản năng đuổi theo đến tận cửa, lại đột nhiên nhìn thấy Tiểu Lâu xoay người, gương mặt trắng xám mang vẻ trịnh trọng: “Đại phu, nếu có cơ hội xin giúp ta chuyển lời đến vị công tử kia, ân cứu mạng suốt đời khó quên, Giang Tiểu Lâu kết cỏ ngậm vành, không báo ân không được.”
Một người lưu lạc phong trần như nàng, bản thân còn khó giữ, còn muốn báo ân? Vương đại phu có chút hoảng hốt nhìn nàng, nhất thời không biết nói gì, đã thấy Giang Tiểu Lâu không chút do dự lên xe ngựa, màn hạ xuống, xe nhanh chóng rời đi.
Trong xe ngựa, Kim Ngọc dựa vào đệm gấm sang trọng, trong ý cười có thêm mấy phần thăm dò: “Tiểu Lâu, ngươi đã hiểu rõ thật sao?”
“Kim Ngọc tỷ yên tâm, ta đã chết qua một lần, còn có cái gì không hiểu rõ nữa?” Giang Tiểu Lâu chỉ cười nhẹ, thần sắc bình tĩnh.
Kim Ngọc nghi hoặc nhìn nàng, nhưng Giang Tiểu Lâu đã vén rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ xe, ven đường tất cả đều là trà lâu quán rượu, cửa hàng san sát, một hộ nối tiếp một hộ, trong không khí thoảng bay mùi trà, mùi rượu, mùi son phấn, Giang Tiểu Lâu hiểu rõ, phồn hoa phú quý của Đại Chu đang càng lúc càng tiến đến gần nàng.
Đem tất cả thu vào trong mắt, nàng khép nhẹ mi, che lại tâm tư trong đáy mắt: Kim Ngọc ơi Kim Ngọc, ngươi muốn đánh chết ta thì thôi đi, đánh rắn không chết, ngươi lại muốn sống yên ổn hay sao? Giang Tiểu Lâu thề với lòng, kẻ đầu tiên ta khai đao chính là ngươi. Bởi vì Quốc Sắc Thiên Hương lầu này, cho dù ngươi không đến tìm ta, ta cũng sẽ quay về.