Giang Tiểu Lâu làm như nhìn không hiểu ánh mắt của Kim Ngọc, trên mặt mang theo nụ cười thanh nhã đi đến bên cạnh Các lão nghiên người ngồi xuống. Dương Các lão liếc xéo nàng: “Tiểu nha đầu tuổi không lớn lắm, khẩu khí lại không nhỏ, xem ra là từng đọc không ít thơ văn?”
Giang Tiểu Lâu mặt không biến sắc: “Các lão quá khen, chỉ là biết được vài chữ thôi.”
Nàng đâu chỉ từng đọc thơ, khi còn nhỏ nàng cầm kỳ thi họa có thứ nào không thông loại nào không tinh, nếu không như vậy thì Tần Tư làm sao lại dám xem nàng là lễ vật tốt nhất mà dâng lên Tử Y hầu. Chỉ là nàng không muốn làm đồ chơi cho người khác, cố ý làm bộ văn không thông, nghệ không tinh, sau khi nhập Hầu phủ thậm chí lời nói cũng không nói thêm nửa câu, chỉ chịu làm một mỹ nhân gỗ, ý muốn được thất sủng, nhưng lại không nhờ cho dù nàng trốn tránh như vậy, cũng chạy không thoát kiếp nạn bị người ta hiếp đáp.
Nếu như thế, nàng cần gì phải chạy trốn?
Lời nói của Giang Tiểu Lâu dĩ nhiên là khiến Dương các lão cực kỳ bất mãn, những danh môn thiên kim, thanh lâu danh kỹ hắn gặp qua đâu chỉ ngàn người, nhưng chưa có một ai dám ở trước mặt hắn ăn nói phóng túng, hắn không khỏi cười lạnh, chỉ tay vào một văn sĩ trung niên mặc thanh y bên cạnh nói: “Người nhìn đi, hắn so với ta thế nào?”
Văn sĩ vội vàng nói: “Các lão, Viên Tú này bất quá chỉ là tên áo vải, làm sao dám so sánh với ngài?”
Lời của hắn thật nhẹ nhàng, nhưng trước khi Giang Tiểu Lâu bước vào gian phòng này đã biết được thân phận của hắn, hắn quả thật là tên áo vải, nhưng lại là “từ thần” được sủng ái nhất bên cạnh đương kim bệ hạ. Nô tài bên cạnh thiên tử đều to hơn đại quan địa phương 3 phần, huống chi là khách khanh được hoàng đế tin tưởng ưu ái? Hôm nay nếu Giang Tiểu Lâu trả lời Dương các lão hơn, thì sẽ đắc tội Viên Tú hoàn toàn, nếu trả lời Viên Tú hơn, ngược lại Dương các lão cũng sẽ nổi giận. Nói thế nào cũng là nàng sai.
*”Từ thần” chỉ những người hầu chuyên về văn thơ.
Dương Các lão bất quá chỉ đang tìm một cơ hội để nổi giận, hắn muốn buộc Giang Tiểu Lâu phải xấu mặt, nhận sai, cứu vãn mặt mũi của mình.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, trong lòng Kim Ngọc nở nụ cười, can thiệp vào chuyện người khác sẽ có kết cục này, nàng sẽ không cứu Giang Tiểu Lâu, để nàng ta nhận chút giáo huấn, tương lai sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Giang Tiểu Lâu dung sắc nhàn nhạt, đôi mắt dưới hàng mi dài dịu dàng như thu thủy, tỏa ra nhu tình hút hồn: “Các Lão, là triều thần, Viên Công, là văn nhân. Kinh luân triều chính, đối xử với quân và dân, thì Viên Công không bằng Các Lão; trêu gió ghẹo trăng, văn chương hoa hòe, thì Các Lão không bằng Viên Công.”
Dương các lão nghe xong lời này, có đến nửa khắc không nói gì. Câu trả lời này của Giang Tiểu Lâu quả thật quá tuyệt diệu, Viên Tú là văn nhân đa tình, dĩ nhiên am hiểu văn chương hoa lệ, Dương Các Lão là trụ cột quốc gia, dĩ nhiên là vững vàng trên triều đình, phúc trạch vạn dân, cộng thêm lời nói khéo léo của nàng, giọng điệu uyển chuyển, vừa không đắc tội Viên Tú, cũng nâng Các Lão lên một tầm cao không thể xem thường, nghiễm nhiên khiến ông không thể nổi nóng được. Cách nói chuyện khéo léo như vậy, sợ là ông nghe xong cũng phải dịu đi ba phần.
Sự tranh tài giữa những người tài trí, vốn là khó phân thắng bại, lại càng khó phân định đúng sai, cứ thấy nha đầu này thân phận thấp hèn, ngược lại Dương Các Lão sẽ không tiện tính toán với nàng. Dù sao thì tài cán là thứ yếu, mấu chốt chính là khí độ tùy cơ ứng biến, gặp nguy không sợ, làm cho người ta rung động.
Giang Tiểu Lâu lại rót rượu cho Dương Các Lão, từ đầu đến cuối đều mỉm cười dịu dàng. Kiến thức của nàng không tầm thường, cầm kỳ thư họa thi tửu trà không gì không giỏi, không gì không biết, hơn nữa con người nàng rất thú vị, bất kể đề tài khô khan nào đều có thể bàn luận sống động tuyệt vời, hứng thú tràn đầy, đợi đến khi tiệc rượu kết thúc, Dương Các Lão cơm no rượu say, cao hứng vui vẻ cáo từ rời đi.
Kim Ngọc đón Giang Tiểu Lâu, trên mặt cười như nở hoa: “Tốt, tốt, kể từ hôm nay, ngươi sẽ được thăng làm nhất đẳng, người đâu, còn không mau chuẩn bị khuê phòng cho Tiểu Lâu.”
“Kim Ngọc tỷ, cái tên Tiểu Lâu dùng ở đây không thích hợp, vẫn nên gọi ta là Đào Yêu đi”. Giang Tiểu Lâu vẻ mặt ôn hòa nói.
Kim Ngọc ngẩn ra, sau đó vỗ tay cười to: “Đào Yêu, Đào Yêu, quả nhiên là cái tên hay.”
Tiểu Lâu là cái tên phụ thân đặt cho, bản thân mình đã hèn hạ đến mức này làm sao xứng mang cái tên đó? Giang Tiểu Lâu mỉm cười, dáng vẻ bí ẩn.
Ở đây các cô nương nhất đẳng chỉ có 4 người, tất cả đều phải trải qua việc dạy dỗ nghiêm khắc, trong 1 đêm Giang Tiểu Lâu được thăng làm nhất đẳng, quả thật khiến người ta khó lòng tưởng tượng, nhất thời những người chung quanh đều ném cho nàng cái nhìn ngưỡng mộ ghen tị. Kim Ngọc không hề để ý, nàng cất nhắc Giang Tiểu Lâu không chỉ vì đầu óc thông minh và miệng mồm lanh lợi, mấu chốt chính là lúc nãy Giang Tiểu Lâu đã vẽ 1 bức họa đưa cho Dương Các lão.
Hoa lan trong bức họa trông sống động như thật, khi ngửi phảng phất còn có mùi hương thoang thoảng, khiến người ta phải tấm tắc khen ngợi. Dương Các lão là lão thần tam triều, lấy được lòng ông ta, tiền đồ của Giang Tiểu Lâu sẽ rất rực rỡ, làm sao nàng có thể không nhanh tay được?
Giang Tiểu Lâu trên mặt lộ ra ba phần ý cười, giống như rất mãn nguyện: “Nếu vậy, sau này xin tỷ chiếu cố ta nhiều hơn.”
Ban đầu khi nàng bị treo lên đánh đập, Kim Ngọc dùng các loại khổ hình như kim châm vào đầu móng tay, cắt vào da thịt, cũng không khiến nàng bị khuất phục, phải tức tối lớn tiếng mắng chửi: “Ta dùng ngân lượng mua ngươi về đây, ngươi ra sức khước từ, không chịu tiếp khách, hừ, mua ngươi về làm Quan Âm bồ tát sao, có cần được cúng bái luôn không? Đánh, đánh thật mạnh cho ta.”
Lời nói còn văng vẳng bên tai, bộ dạng dữ tợn và dáng vẻ tươi cười như Bồ tát bây giờ như 2 người khác nhau, mà bộ dạng Giang Tiểu Lâu cũng như đã triệt để thông suốt, không còn vướng mắc gì nữa.
Đáng tiếc Kim Ngọc đã quên, 1 người ngay cả chết cũng không sợ, thì nhục mạ và đòn roi làm sao chinh phục được? Nàng cho rằng Giang Tiểu Lâu đã hồi tâm chuyển ý, mình lại có thêm 1 cây hái ra tiền lại không ngờ rằng đối phương đang mài đao sau lưng mình.
Tỳ nữ Phỉ Thúy của Lý Hương Lan bước vào cửa, nhìn thấy Lý Hương Lan mặc một thân áo dài màu trắng nhạt, bên dưới có thêu hoa mẫu đơn mạ vàng, lộ ra mũi giày màu hồng anh đào, nhìn diễm lệ lóa mắt, duy chỉ có gương mặt như tượng không lộ ra chút hỉ nộ. Trong lòng Phỉ Thúy vô cùng bất an, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại, âm thanh có chút run rẩy: “Tiểu thư, trà đến rồi.”
Chờ Phỉ Thúy đem trà để lên bàn, Lý Hương Lan mới uể oải đưa tay ra động đến chung trà, nước chưa chạm môi đột ngột biến sắc, đôi môi đẹp đẽ phát ra âm thanh: “Nha đầu vô sỉ này, cố ý muốn làm ra bỏng chết sao?”
Phỉ Thúy chưa kịp giải thích, nắp chung trà đã bay thẳng đến đầu, trán Phỉ Thúy thị đánh một cái nhất thời sưng đỏ lên, nàng cũng không dám xoa, chỉ vội dập đầu xin tha: “Tiểu thư, nô tì sai rồi, nô tì sai rồi.”
Biểu hiện của Lý Hương Lan vốn rất lạnh lùng, giờ khắc này lông mày đã dựng thẳng lên, mắt hạnh trợn tròn, đôi môi đỏ đang nghiến răng nghiến lợi, âm thanh sắc bén chua ngoa: “Được lắm, các người người nào cũng cho là ta dễ ức hiếp lắm đúng không, lại đem ta ra làm trò cười.”
Phỉ Thúy vô cùng hoảng sợ, nàng đương nhiên biết Lý Hương Lan đang giận cá chém thớt. Trước kia nàng là người đứng đầu trong Quốc Sắc Thiên Hương lầu, phong quang vô hạn, đừng nói là bị nhục nhã trước mặt mọi người, ngay cả 1 câu nói nghịch tai cũng chưa từng nghe, nhưng hôm nay chỉ đến muộn 1 chút đã bị mắng chửi trước mặt đông người, mặt mũi mất sạch, bây giờ cục tức của nàng không thể phát ra với Dương Các lão, toàn bộ đều trút hết lên đầu Giang Tiểu Lâu. Đối với Lý Hương Lan mà nói, hôm nay Giang Tiểu Lâu không phải đang giải vây cho nàng, mà là đang sỉ nhục công khai nàng, là đang gây hấn với nàng, ý nói là chuyện mà nàng làm không được thì nàng ta lại làm được.
Móng tay sơn đỏ của Lý Hương Lan vặn vẹo cái khăn trong tay đến nhăn nhúm, nét mặt trở nên vô cùng tàn nhẫn: chỉ là 1 tiểu tiện nhân, đến đây không quá 2 ngày lại dám leo lên trên đầu nàng, đâu có dễ dàng như vậy.
Phỉ Thúy cúi đầu cẩn thận nhặt nắp ấm trà lên, đột nhiên nghe Lý Hương Lan hỏi một câu: “Bây giờ ả ta đang làm gì?”
Phỉ Thúy nơm nớp lo sợ, giữa ngày đông mà mồ hôi chảy ròng ròng, mồ hôi chảy ra đầy mặt cũng không màng đến, chỉ lo cười cầu tài nói: “Nô tì vừa nhìn thấy nha đầu của nàng ta đi chuẩn bị nước tắm.”
Lý Hương Lan càng nghĩ càng không cam lòng, vừa nãy trong phòng khách ai cũng lạnh lùng không liếc mắt đến nàng một cái. Lý Hương Lan đột ngột đứng lên, đi lại vài bước trong phòng rồi chậm rãi đến bên cạnh Phỉ Thúy, lại ra vẻ cười cợt lơ đãng: “Chuẩn bị nước tắm? Kim Ngọc cũng thật coi trọng ả.”
Lý Hương Lan xưa nay luôn mang bộ dáng cao cao tại thượng, mỗi tội các khách nhân lại thích bộ dáng này của nàng, cho nên càng trăm phương ngàn kế nuông chiều nàng, ai ngờ hôm nay lại bị Dương Các lão làm cho xấu mặt, đương nhiên nàng phải tìm người phát tiết oán giận trong lòng. Còn một nguyên nhân quan trọng, Lý Hương Lan năm nay 22 tuổi, tuổi này ở chốn phong nguyệt đã là lớn rồi, mấy năm nay Kim Ngọc tìm kiếm khắp nơi người có thể thay thế nàng nhưng không tìm ra, không ngờ lại xuất hiện một Giang Tiểu Lâu, nàng không cam lòng bị người khác thay thế nhanh như vậy.
Nghĩ đến thủ đoạn của Lý Hương Lan, Phỉ Thúy không khỏi rùng mình một cái: “Tiểu thư, bây giờ nếu động thủ với ả ta, lỡ như…lỡ như…”
Lý Hương Lan lạnh lùng liếc xéo nàng, thở ra hơi thở như hoa lan: “Hẹp hòi không phải quân tử, không độc ác không phải trượng phu, ả ta trèo nhanh như vậy, chỉ khiến cho té càng đau, người chỉ cần làm theo thời ta là được rồi.