Không tốn bao nhiêu giây Mộ Nghiêm đã đến nơi của nương tử , Mộ Nghiêm cẩn trọng ẩn mình lên cành cây to , ánh mắt quan xát xem nương tử đang ở đâu , và tên khốn khiếp kia là ai ?.
Nhưng điều Bạch Mộ Nghiêm không ngờ đến cái tên khốn đó lại là biểu đệ của mình , Mộ Nghiêm thực sự tức giận , mặt nổi đầy vạch đen , đôi mục quan đã chuyển đỏ , đó là biểu hiện của ma pháp trong người Mộ Nghiêm đang bùng phát dữ dội , hắn nhìn sang dưới gốc cây nương tử đang bị cột nằm đau đớn , những giọt nước mắt lăn dài trên mặt nàng , làm trái tim hắn như bị xác muối vậy.
Mộ Nghiêm nói thầm Dương Túc Khanh à!..Dương Túc Khanh! , ta đã nể tình huynh đệ tha cho ngươi một lần , nhưng bản tánh nguoi không hề thay đổi, lại một lần nữa nguoi muốn hại nữ nhân của ta , thì hôm nay ta sẽ cho ngươi thành phế nhân , để từ nay về sau nguoi không còn có thể hại người khác nữa , Mộ Nghiêm dùng khăn che lại mặt , liền tung người phóng xuống đất trước mặt Túc Khanh , đôi mắt nhiễm đỏ vì giận dữ, nhìn người trước mặt nói :
_ Ngươi ngang nhiên dám đụng vào nương tử của ta , ngày hôm nay là ngày tận của ngươi rồi , dứt lời Mộ Nghiêm tung chưởng về Túc Khanh , Túc Khanh nhanh nhẹn né được , cũng liền ra chưởng phản công, Mộ Nghiêm lại phóng lên cao né đón , liền tung cú đá đầy nội lực trúng vào trước ngực của Túc Khanh , bị trúng đón cả người Túc Khanh lảo đảo , nhìn thấy Túc Khanh không phòng bị Mộ Nghiêm tung một chưởng trí mạng.
Túc Khanh bị trúng chưởng liền hộc máu ngã nằm trên đất , Mộ Nghiêm đi lại gần , để bàn tay lên đầu Túc Nguyên , dùng nội công phế bỏ hết võ công của hắn , không cho hắn có khả năng luyện võ trở lại , không giết chết hắn đó là Mộ Nghiêm đã nể mặt cô cô lắm rồi.
Bỏ mặt Túc Khanh nằm đó Mộ Nghiêm đi sang bên nương tử , hai mắt nàng to tròn đang ngơ ngác nhìn hắn , vì che mặt nên nàng chưa nhận ra , hắn tháo dây cột cho nàng vuong hai cánh tay muốn ôm nàng nhưng Uyên Nghi đề phòng lui ra sau lên tiếng hỏi : huynh là ai vậy?.
Mộ Nghiêm đưa mặt hắn vào tai nàng khẻ nói : ta đây nương tử , Mộ Nghiêm của nàng .
Khi nghe tiếng của Mộ Nghiêm Uyên Nghi liền tức tưởi khóc hai cánh tay được tháo liền ôm chầm lấy cổ hắn mà khóc lớn , hắn nhẹ nhàng nhàn ôm nàng vào lòng thi triển khinh công trở về gia trang .
Đến nơi hắn liền ôm nương tử vào sương phòng đặt nàng lên giường lớn , rồi vào trong chuẩn bị nước tắm cho nàng , chuẩn bị xong hắn ôn nhu bế nàng vào trong cởi bỏ y phục cho nàng đặt nàng vào thùng nước , Uyên Nghi vẫn cứ để yên cho hắn muốn làm gì thì làm , thùng nước ấm áp làm trái tim nàng cũng cảm thấy ấm áp theo nàng nhắm mắt , để cho hắn thoa cánh hoa hồng lên người mình , nhưng có gì đó khác lạ đang chuyển biến trong cơ thể Uyên Nghi , người nàng đang nóng lên , trên người như có hàng ngàn con kiến bò , vừa khó chịu vừa nhột , cơn nóng càng lúc càng tăng làm Uyên Nghi không chịu được lên tiếng nói : Mộ Nghiêm thiếp nóng ở đây quá .
Mộ Nghiêm nghe nàng nói hắn nhìn theo ngón tay nàng chỉ , không ngờ nàng lại chỉ vào đôi gò bồng xinh đẹp của nàng , Mộ Nghiêm biết xuân dược đã bắt đầu phát tác dung rồi , bàn tay Uyên Nghi chụp lấy bàn tay hắn mà để vào ngực nàng , động tác xoa tròn , trong vô thức Uyên Nghi rên rỉ nói : oa mát quá! ..mát lắm! , Mộ Nghiêm chàng xoa cho thiếp đi .
Mộ Nghiêm cả người hư phấn khi nhìn nương tử động tình , nàng thật là đẹp , thật là quyến rũ mê hồn , Mộ Nghiêm cởi bỏ y phục trên người bước vào thùng nước , hai cánh tay ôm cả người nàng đặt nàng ngồi lên trên đùi , trước mặt hắn là đôi gò bồng xinh đẹp của nương tử như gọi mời hắn , không thể nhịn được nữa hắn mở miệng to ngậm lấy một bên mà liếm mút.