" Ái phi muốn là ta sẽ làm, nàng không cảm động sao?"
Vũ Tình đỏ mặt, lắp bắp trả lời:
" Dạ, có..."
Cuộc hội thoại cứ thế mà kết thúc.
[...]
Vũ Tình nhìn chằm chằm chiếc khăn tay ánh mắt lóe lên tia khó hiểu. Nàng đang băn khoăn, người nàng nhìn vừa nãy không ai khác chính là Nhiếp Chính Vương - Dạ Cẩn. Cũng chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết đó.
Giống như bao nam chính khác, hắn ta có vẻ ngoài ma mị, quyền lực nắm trong tay vô cùng lớn.
Vũ Tình tấm tắc, dám cướp cả hoàng hậu đương triều chắc chắn gan vô cùng lớn đó. Mà khoan đã, nàng hiện tại chẳng phải là hoàng hậu đương triều ư?
Vũ Tình tim như thót ra khỏi cổ họng, nàng nhìn thấy hắn như đang nhìn tương lai tăm tối trong cuốn tiểu thuyết đó là nàng sắp bỏ trốn. Nàng bỏ Dạ Quân theo Dạ Cẩn, sau khi bị phat hiện có gian díu với Dạ Cẩn nàng bị Dạ Quân nhốt lại.
Sau đó lại được Dạ Cẩn cứu, trong hoảng loạn. Vũ Tình chân nhanh hơn não chạy thẳng xuống vực để lại hai nam nhân gào thét trong đau khổ.
Trời đất ơi, sao lại cẩu huyết như thế này. Sống lại không thích lại thích chạy thẳng xuống vực cơ mới chịu. Hỡi ôi Vũ Tình của nguyên tắc sao lại ngu ngốc thế.
Sống trong nhung lụa không thích lại thích một cuộc sống ăn chỉ bỏ trốn. Ăn sung mặc sướng không thích lại đi chạy thẳng xuống vực. Vũ Tình ăn gì mà khôn thế trời đất.
Vũ Tình trong lòng gào thét.
Vậy là nhìn thấy Dạ Cẩn đồng nghĩa với việc nàng sắp chết ư? Nàng mới không chịu đâu, đời còn dài cớ sao phải vì một chút hoảng loạn mà đâm đầu vào con đường chết chứ.
Nhìn sang bên cạnh thì Dạ Quân đã đi từ bao giờ. Nếu nàng đoán không nhầm thì chắc là đi săn cho nàng đây mà. Ông chồng này đúng là được của nó.
" Tham kiến hoàng hậu nương nương"
Vũ Tình ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt cương nghị. Không sai vào đâu được, nam chính đã xuất hiện trước mặt nàng - Dạ Cẩn.
Vũ Tình nuốt nước bọt cái ực, cố lén cảm xúc đang dâng trào. Phu quân ngốc nghếch của nàng thật là...đi lúc nào không đi lại đi đúng cái lúc này, nhỡ nàng bị người khác hẫng tay trên thì sao? Hả?
" Nhiếp Chính Vương không cần đa lễ"
" Ta có chuyện cần nói"
Ánh mắt của Dạ Cẩn ra hiệu cho nàng, ý là muốn nói riêng mà có vài người không liên quan đang đứng nhìn chằm chằm.
Vũ Tình cũng hiểu ý, phất tay ra hiệu cho A Bích lui xuống.
" Hoàng hậu, có thể vào trong kia nói một chút không?"
Vũ Tình hơi e ngại, nhưng vì tò mò, nàng vẫn ậm ừ.
" À...được"
Ai ngờ vừa được sự cho phép của nàng, Dạ Cẩn liền nắm tay nàng một mạch đi vào trong lều.
Vừa vào trong lều Dạ Cẩn liền ôm chặt lấy Vũ Tình, ánh mắt thâm tình nhìn nàng chằm chằm.
" A Tình, từ khi nào mà nàng xa lánh ta thế? Nàng quên hẹn ước của đôi ta sao?"
Vũ Tình ghét bỏ, nàng không muốn đụng chạm vào nam nhân khác. Thế là nàng lớn tiếng nói.
" Nhiếp Chính Vương, nam nữ khác biệt, xin ngài giữ khoảng cách để tránh tai mắt"
Thấy Vũ Tình ghét bỏ mình, Dạ Cẩn làm ra vẻ thống khổ.
" Ngoan, Vũ Tình theo ta, theo ta rời xa nói thị phi này. Hai chúng ta cùng du sơn ngoạn thủy, chẳng phải là nàng thích điều đó ư?"
Vũ Tình nghĩ thầm.
Vũ Tình lúc trước muốn như vậy nhưng nàng của hiện tại không như vậy. Lời hứa của nàng ta việc gì nàng phải thích hiện dùm chứ? Nàng không có ăn lo rửng mỡ đâu.
" Từ khi nào mà ta nói như vậy với Nhiếp Chính Vương điện hạ thế? Ngài có nhầm lẫn đâu không?"
Dạ Cẩn liền giữ chặt tkhônàng, lực tay của hắn mạnh giống như muốn bóp nát tay nàng ra vậy. Mặc Vũ Tình kêu đau, hắn vẫn không thả ra.
" Vũ Tình, nàng đừng thất hứa.Nàng muốn đi lúc nào cũng được, ta đều nghe theo. Ngoan, đi theo ta''
" Không, ta không muốn. Ngài muốn đi thì đi một mình đi. Bỏ tay ta ra....đau"
Dạ Cẩn giống như không thấy tiếng của nàng, nhất quyết nắm chặt lấy nàng. Vũ Tình khó chịu, cố vùng ra nhưng bất thành.
Đúng là tò mò hại thân, ngay từ đầu nàng không nên kêu A Bích ra ngoài. Dạ Quân...cứu thiếp..nàng hối hận quá..
" Càn rỡ "
Bỗng một âm thanh nghiêm nghị vang lên, đồng thời cả hai người quay lại.