Dạ Quân nghe vậy sững người. Vậy mà hắn đã được làm phụ thân? Chẳng phải ba tháng trước hắn giả bộ say khướt đến mần thịt nàng hay sao. Đúng lần đấy là hắn quên mất không dùng nội công đẩy long tinh của mình ra ngoài.
Vậy mà quên béng đi mất.
Chậc, phụ thân chưa muốn con ra đời lúc này. Hắn còn muốn ân ái với hoàng hậu một thời gian nữa cơ.
Lòng nghĩ vậy nhưng mặt vẫn không giấu nổi vẻ vui mừng, dù sao thì đó cũng là kết tinh giữa hắn và Vũ Tình.
Vũ Tình trực tiếp ngu người luôn. Nàng nghĩ bản thân có vấn đề, nàng sợ quốc gia không có con nối dõi sẽ suy yếu.
Nhiều lúc nàng kêu Dạ Quân đừng lên sủng hạnh một mình nàng, hãy sủng hạnh Trân phi đi kìa. Nhưng mà hắn không chịu, Dạ Quân toàn đánh trống lảng rồi lại đè nàng ra.
Thật không còn cách nào với hắn.
Vũ Tình ngốc lăng một hồi. Nàng nở một nụ cười vui vẻ. Nói đôi câu cảm ơn rồi cho đại phu đi xuống.
Dạ Quân nãy còn vui vẻ, nhưng hắn lại nghĩ đến hậu quả sau này không tránh khỏi tức giận.
Vũ Tình vỗ vỗ vai Dạ Quân, cười nói với hắn.
"Sao hoàng thượng lại trông có vẻ không vui. Hay là ngài vốn không muốn cái thai này?"
Dạ Quân im lặng một lúc, mặt hắn bỗng trở lên nghiêm túc đến lạ.
"Đúng."
Vũ Tình trực tiếp ngơ, một lúc sau nàng mới ổn định lại tinh thần. Thì ra Dạ Quân bên ngoài chỉ đối xử tốt với nàng vậy thôi nhưng trong lòng lại không muốn nàng có con.