Dương Hạo cũng là người ngoan cố, hắn tỏ thái độ đến chết cũng không thỏa hiệp, làm bọn bắt cóc rất bực bội.
"Ha hả, nhìn không ra tới tiểu tử ngươi lại là một đứa khó nhai a."
"Ngươi không sợ, vậy bạn gái nhỏ của người thì sao? Đi đem nàng kéo ra đây!"
Ngu Niểu vốn dĩ chính là tiện tay, mục đích chủ yếu của bọn họ là ở trên người Dương Hạo. Là thiếu niên, độ tuổi bồng bột, nhiệt huyết nhất hiển nhiên cũng rất dễ dàng lộ ra nhược điểm, mà Ngu Niểu rõ ràng chính là nhược điểm của Dương Hạo.
Quả nhiên lúc nãy còn không rên một tiếng, vừa nghe thấy tên Ngu Niểu, hắn liền có phản ứng rất kịch liệt.
"Đừng động đến nàng!"
Dương Hạo rống lên đầy giận dữ, miếng bịt miệng đã bị hắn đẩy rơi ra ngoài.
Dương Hạo gắt gao cắn môi, nắm tay nắm chặt. Nhưng may mắn ngay lúc này, cảnh sát chạy tới.
Tề Tử Ngang cùng Ngu Niểu vẫn luôn trốn trong bụi cỏ cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù Dương Hạo thành con tin bắt cóc, nhưng cảnh sát nhanh chóng bắn chết bọn họ, đem Dương Hạo cứu về.
Thân thể Tề Tử Ngang cùng Ngu Niểu thả lỏng ra, hai người mắtnhìn nhau, đều nhịn không được cười ra tiếng. Chỉ là, bọn họ hai người đều rất chật vật, nhưng mà ở trong mắt đối phương lại đều là động lòng người.
Nãy là tình huống khẩn cấp mà xem nhẹ sự xấu hổ, giờ hiển nhiên là xấu hổ bao trùm không khí.
"Ngươi có khỏe không? Ta đưa ngươi đi bệnh viện"
Tề Tử Ngang lo lắng nhìn Ngu Niểu hỏi.
Hắn không biết bọn bắt cóc hạ Ngu Niểu dược gì, vẫn là đi bệnh viện kiểm tra một chút cho thỏa đáng. Ngu Niểu trên người dược tính cũng không lớn, phía trước đau tỉnh còn lúc sau nàng liền không có việc gì.
Nhưng là Tề Tử Ngang nói cũng có đạo lý, chỉ là Ngu Niểu sắc mặt ẩn nhẫn, cũng không dám nhìn về phía hắn. Tề Tử Ngang từ thân thể của nàng đem đồ vật của hắn gấp rút rút ra, nàng bị căng ra nên tiểu huyệt nhất thời cũng không có khép lại, hạ thân một mảnh lầy lội, quần lót càng ướt đẫm.
Vừa rồi cũng không có thời gian chỉnh trang chính mình, nàng chỉ có thể đủ tận lực khép lại hai chân, không thì cảm mất. Tề Tử Ngang vừa thấy thần sắc Ngu Niểu, cũng nghĩ đến ở sự việc ở kho hàng.
Mọi thứ hết thảy đều phát sinh rất nhanh, Tề Tử Ngang còn không có phản ứng lại với nơi ướt át đó, hắn liền đâm thủng một tầng trở ngại mỏng kia. Tề Tử Ngang trong cổ họng khô khốc, nhìn Ngu Niểu với đôi mắt để lộ ra khát vọng cháy bỏng cùng nóng rực.
Cự vật kia vừa ướt vừa nóng rời đi, một trận hư không ập đến thân thể, ôm Ngu Niểu hắn cũng không có cách nào để không thể không ngạch, rất muốn trở lại nơi ấm áp kia. Nhưng mà hiện giờ không phải là thời điểm nghĩ đến chuyện nữ nhi tình trường.
Thời điểm Ngu Niểu cùng Dương Hạo mất tích, hai bên gia đình đều bị làm cho kinh động. Sơ cứu Ngu Niểu với Dương Hạo xong, hai người đều ở bị gia đính bắt nằm bệnh viện mà dưỡng thân thể.
Cho nên mặc kệ trong lòng Tề Tử Ngang nghĩ như thế nào, đoạn thời gian kế tiếp hắn chẳng những không có cách tới gần Ngu Niểu, còn cảm thấy nàng đã trở thành hy vọng xa vời trong tâm hắn.
Cả ba người bọn họ đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ có Hướng Mẫn hậu tri hậu giác nhận ra tình cảm của chính mình đối với Dương Hạo.
"Tử Ngang, hóa ra là ta thích Dương Hạo, không muốn trở thành anh em với hắn"
"Ngươi nói xem nếu ta đột nhiên thổ lộ với hắn, có bị kỳ quái quá không?"
"Hai bọn ta vẫn luôn ồn ào nhốn nháo với nhau, nếu tự nhiên lại biến thành cặp tình nhân nháo nháo dính dính, nhìn trông cũng không giống hình thức bọn ta luôn ở chung nhỉ!"
Hướng Mẫn nói với trúc mã sự phiền não ngọt ngào này, sắc mặt lúc thẹn thùng, lúc ảo não; lúc này nàng ta trông mới có vẻ của một nữ sinh. Hướng Mẫn đã quen từ nhỏ đến lớn, vô pháp là phát sinh sự tình gì, đều có Tề Tử Ngang đi theo sau vì nàng xử lý cục diện rối rắm.
Cho nên nàng không sợ trời không sợ đất, lúc trước mới dám cùng Dương Hạo - một đại nam sinh kết thành anh em. Chỉ là, người sẽ luôn vì nàng bày mưu tính kế - Tề Tử Ngang lúc này không có phản ứng gì, cho dù nàng đã nói lâu như thế.
Hướng Mẫn nghi hoặc nhìn hắn, thấy Tề Tử Ngang độc thân đến căng đầu sườn ngồi, trên mặt không rõ là cái biểu tình gì, tóm lại là bộ dạng tinh thần không tập trung.
"Uy, Tử Ngang, ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói cái gì hay không?"
Hướng Mẫn bất mãn đẩy Tề Tử Ngang một cái nói. Bản edit này chỉ đăng tại wattpad/nhatky7.
Tề Tử Ngang hồi thần lại, nhàn nhạt nói:
"Muốn nói hay không, chính là dựa vào quyết định của ngươi, ta còn có việc, đi trước!"
Hướng Mẫn đối với lời nói này của Tề Tử Ngang rất không hài lòng, cảm thấy hắn trả lời nàng quá có lệ, trước kia hắn không phải như thế.
Hướng Mẫn muốn gọi hắn, lại phát hiện Tề Tử Ngang đã đi xa. Hướng Mẫn uể oải mà buông tay mình xuống, là nàng ảo giác sao? Nàng cảm thấy Tề Tử Ngang bắt đầu lãnh đạm với nàng.
Chẳng qua ý niệm này thực mau đã bị Hướng Mẫn vứt ra sau đầu, bởi hiện tại người nàng tâm tâm niệm niệm chỉ có Dương Hạo. Thật vất vả mới chờ được đến khi Dương Hạo xuất viện, Hướng Mẫn cũng quên mất mình và hắn đang chiến tranh lạnh, hạ quyết tâm chạy đến trước mặt Dương Hạo thổ lộ.
Đừng nhìn thấy bộ dạng tùy tiện, tự tin của Hướng Mẫn lúc này mà đánh giá cao, thực tế nàng rất khẩn trương, nhìn chằm chằm mặt Dương Hạo như muốn biết phản ứng của hắn.
Dương Hạo mặt đầy cổ quái, nhờ Ngu Niểu châm lên sự dự phòng trong lòng hắn; đối với sự thổ lộ của Hướng Mẫn không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến hắn, chứ đừng nói là ấn tượng sâu sắc gì gì đó. Ngược lại, đã xác minh được tính chân thật trong lời nói của Ngu Niểu, Dương Hạo đối với Hướng Mẫn sinh ra một khoảng cách, trong lòng rất không vui.
"Xin lỗi! Ngươi cũng biết ta đã có người thích"
Sắc mặt cùng lời nói đầy sự lãnh đạm của Dương Hạo tựa như chậu nước lạnh hất vào lòng Hướng Mẫn.
Dương Hạo trước đây không bao giờ dùng loại thái độ này đối đã với nàng ta, Hướng Mẫn nhớ hắn đây chỉ dùng thái độ này để từ chối với nữ sinh tỏ tình. Nhưng nàng là bạn tốt của hắn, hai loại này hoàn toàn khác nhau! Hướng Mẫn trong lòng đầy chua xót, khó chịu; bọn họ chính là bạn tốt mà!
Nàng ta lúc này mới nhớ ra, đúng vậy! Dương Hạo vẫn luôn theo đuổi Ngu Niểu a, không phải chính mình cũng nói sẽ giúp hắn sao? Mặt Hướng Mẫn trắng bệch, hẳn là bị chịu đả kích lớn.
Nếu là trước kia khả năng Dương Hạo không đành lòng, nhưng sau khi trải qua lần bắt cóc này, hắn đã thay đổi. Tựa như chỉ trong một đêm liền trưởng thành hơn hẳn.
Hắn còn quá nhỏ yếu, không thể bảo vệ người thương. Hắn quyết tâm phải trở nên cường đại, ý niệm này như ăn sâu bén rễ trong lòng Dương Hạo. Trên thực tế hắn đã làm vậy, chỉ là trước khi đi hắn muốn gặp mặt Ngu Niểu lần cuối rồi sau đó xuất ngoại.
Sau khi xuất viện, Ngu Niểu cũng không gặp ai. Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, nhưng Tề Tử Ngang lại không nhẫn nại được. Bọn họ đã xảy ra quan hệ, cho dù không làm hoàn toàn nhưng hắn vĩnh viễn không quên một khoảnh khắc nào.
Mấy ngày nay hắn luôn mơ thấy mình hàng đêm đều đang làm. Tề Tử Ngang sớm đã muốn cùng Ngu Niểu nói rõ, dù sao bọn họ cũng đã làm hẳn là nên có một lời giải thích
Ngu Niểu vẫn đánh đàn ở chỗ cũ thì bỗng tay bị cầm lên. Nàng bị người kia hoàn toàn ấn vào trong ngực. Cho dù không quay lại nhìn, Ngu Niểu cũng biết người đến là Tề Tử Ngang.
HIện tại Tề Tử Ngang không còn quy củ với Ngu Niểu như trước nữa, nhất cử nhất động đều tràn ngập cường thế chiếm hữu. Hành động của hắn làm Ngu Niểu không thể nào đánh đàn tiếp, nhưng nàng cũng không nói gì.